Chương 13: (Vô Đề)

Hình Võ kiên quyết cầm lấy cốc bia của Tình Dã, đặt xuống bàn:

"Ăn uống cũng kha khá rồi, giải tán, mấy người ai về nhà nấy tìm mẹ mình đi."

Hình Võ đã lên tiếng đuổi người, nên nhóm Hổ mập và Tóc vàng hoe cũng tiện nán lại. Hình Võ nhìn ra rồi, cô gái này rất cứng đầu, nếu nhóm Tóc vàng hoe không về, thì cô còn có thể chơi với họ đến cùng, muốn không cho cô uống thì chỉ còn cách đuổi đám người này đi mà thôi.

Ngay khi mọi người rời đi, Tình Dã cũng loạng choạng đứng dậy, quả thực là cô đã từng uống bia, nhưng nhiều lắm cũng chỉ nửa cốc và không thể uống hơn được nữa, vậy mà hôm nay uống những ba cốc, cốc đầu tiên còn uống vội vàng như vậy, nên lúc này vừa mới đứng dậy đã thấy quay cuồng rồi.

Hình Võ khoá cửa xong, vừa bước vào thì trông thấy Tình Dã đang loạng choạng trèo lên cầu thang, leo được hai bước lại thụt xuống một bước, suýt chút nữa bước hụt và ngã xuống. Thấy vậy, Hình Võ liền leo lên, đỡ lấy eo cô, để cô không bị ngã về phía sau.

Kết quả là Tình Dã lại nghiêng đầu, gương mặt đỏ ửng, tươi cười chỉ vào anh: Anh họ đấy à?

Đồ thần kinh. Hình Võ xị mặt, buông tay ra, sau đó đẩy cô lên lầu, nhưng động tác của Tình Dã không được thuận lợi cho lắm, Hình Võ sợ cô lại ngã ra sau nên dứt khoát đi sát phía sau để bảo vệ cô.

Cuối cùng, khó khăn lắm mới lên được lầu trên thì cô lại đứng yên ở lối vào cầu thang, không hề cử động, còn ôm lấy ngực, hàng lông mày nhíu chặt.

Hình Võ đi tới, nhìn bộ dạng của cô, hỏi:

"Không phải muốn nôn đó chứ?"

Tình Dã lắc đầu, sụt sịt mũi, hai mắt đỏ hoe, đột nhiên nước mắt cứ thế tuôn ra mà chẳng báo trước, khiến Hình Võ sững sờ. Thế này là thế nào? Say rồi, chuẩn bị lên cơn hả? Lại còn là kiểu mở màn này nữa? Rơi trước hai hàng nước mắt để báo hiệu hả?

Hình Võ ghét nhất là con gái lên cơn khi say, chẳng ra thể thống gì hết, anh lập tức nghiêm mặt, lạnh lùng kéo cô vào phòng, định ném cô lên giường rồi lập tức rời đi.

Tuy nhiên, trước khi đến cửa phòng, thì Tình Dã lại oà lên, Hình Võ hoàn toàn bị sốc, anh quay đầu nhìn cô, Tình Dã vô cùng tức giận, cứ thế hất anh ra rồi gào lớn:

"Anh chỉ biết quát mắng tôi thôi, Hình Võ anh là cái đồ khốn nạn, tôi lạ nước lạ cái, vậy mà vừa mới đến anh đã quát tháo tôi rồi, ba mẹ tôi trước giờ cũng chưa từng hung dữ với tôi, trước giờ chưa từng có người hung dữ với tôi."

Đầu của Hình Võ đột nhiên đau đớn, một dòng chữ hiện lên trong đầu anh: Cô ấy đến rồi, cô ấy đến rồi, cô ấy say và chuẩn bị lên cơn rồi.

Hình Võ chống tay lên eo, đang định lên tiếng thì thấy Tình Dã nhìn mình bằng đôi mắt đỏ rực, đồng thời bướng bỉnh hất cằm lên cao, giống như con mèo không nơi nương tựa, cao quý, kiêu ngạo và cũng vô cùng đáng thương, đôi môi hồng thắm hé mở, nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt lấp lánh:

"Anh nói đi chứ, tại sao lại không nói? Có phải anh rất ghét tôi không?"

Hình Võ biết hôm nay mình không thể rời đi dễ dàng, nên cũng chẳng vội vàng, anh khoanh tay trước ngực, nở nụ cười nhàn nhạt, liếc mắt nhìn cô:

"Tôi nói mình ghét cô khi nào thế?"

"Anh nói rồi đấy thôi, từ ánh mắt, miệng, giọng nói, đến hành động, mỗi một nơi đều đang nói với tôi rằng anh ghét tôi, tôi ngủ trong phòng anh, khiến anh có nhà mà chẳng thể về, anh không hề cảm thấy thoải mái với tôi, đúng không?"

Hình Võ lặng lẽ quay đầu hít sâu một hơi, rồi lại quay sang nhìn cô, bình tĩnh nói:

"Không phải tôi không thoải mái với cô, mà là không thoải mái với bản thân mình, tôi có về nhà hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô, mẹ nó, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa đi."

Tình Dã lập tức bật khóc:

"Anh xem đi, anh lại hung dữ với tôi rồi…"

Hình Võ mở miệng, nhưng một lúc vẫn chẳng nói nên lời, Tình Dã lại sụt sịt ấm ức nói: "Anh tưởng tôi muốn đến nhà anh đấy chắc?

Trước khi đến đây, tôi cũng không biết nhà anh lại thế này, ngày nào tôi cũng ở trong tiệm làm tóc mà không bước chân ra ngoài, chẳng quen lấy một ai, không có bạn bè cùng tôi trò chuyện, chẳng người nào có thể đưa tôi ra ngoài thăm thú, ngắm nghía, đến sữa rửa mặt cũng đếch biết mua ở đâu, còn cả toner, kem dưỡng, kem chống nắng nữa, cái gì cũng không có…"

Tình Dã khóc lóc trong tuyệt vọng, mới đầu Hình Võ không hiểu ra, không có sữa rửa mặt thì sao phải khóc lóc thảm thiết đến mức như vậy?

Sau đó, khi thấy đôi vai nhỏ bé của cô đang run rẩy, anh mới phản ứng lại, cô khóc không phải vì những món đồ sinh hoạt hàng ngày ấy, mà là buồn đau vì phải rời xa nhà của mình, rời xa nơi mà cô đã quen thuộc cùng những con người mà cô ngày ngày gắn bó.

Hình Võ chưa bao giờ rời khỏi Huyện An Tử, khoảng cách xa nhất mà anh từng đi có lẽ cũng chỉ là đến phía Đông của Huyện, anh không thể đồng cảm được với sự tuyệt vọng của Tình Dã, nhưng đại khái cũng có thể cảm nhận phần nào, đặc biệt là từ sau khi xem xong những bức ảnh về cuộc sống của cô.

Hình Võ tiến lại gần cô một bước, giọng nói đã dịu đi đôi chút:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!