Chương 11: (Vô Đề)

Hình Võ lên phòng lấy áo phông, nhân tiện liếc nhìn Tình Dã một cái, cô đang cuộn tròn trên giường, máy tính bật sáng, tuy mắt nhìn thẳng nhưng dường như không nhìn vào đó, chẳng hiểu cô đang ngẩn ngơ vì điều gì.

Hình Võ cảm thấy so với ngày đầu tiên tới đây, thì hình như cô gầy đi rất nhiều, cắm cũng nhọn cả ra.

Anh vừa mới lấy áo thì đột nhiên giọng nói nhẹ nhàng của Tình Dã cất lên trong tấm rèm:

"Sao tất cả mọi người ở đây đều như thế vậy?"

Hình Võ nghe thấy câu này, anh khẽ di chuyển ánh mắt, từ nhỏ tới lớn anh luôn sống trong cái đình Trát Trát này, nên đã sớm quen với bầu không khí như vậy, hoàn toàn không cảm thấy mọi người xung quanh nhà mình thích lợi dụng người khác, ích kỷ, hay tính toán chi li từng vấn đề gì đó, tóm lại là người không vì mình thì trời chu đất diệt và anh cũng đã sống như vậy trong suốt mười tám năm qua.

Nhưng với sự xuất hiện của cô gái này, chỉ mới qua chưa đầy nửa tháng ngắn ngủi, mà Hình Võ đã không chỉ một lần cảm thấy xấu hổ vì những việc mẹ mình làm, hay những hành động của những người hàng xóm xung quanh đã làm. Tại sao mọi người ở đây đều như vậy?

Anh không trả lời được vì bản thân anh cũng là người ở đây.

Anh lên tiếng hỏi:

"Quần áo có mất không?"

Tình Dã lắc đầu, cô chống cằm lên gối, vẻ mặt vô cùng khó hiểu:

"Tôi chỉ đang thắc mắc rằng tại sao người đó không lấy quần áo của tôi mà lại lấy đồ lót làm gì, mặc đồ lót của người khác không thấy ghê tởm sao?"

Hình Võ rất muốn nói với cô rằng, lấy đồ lót của người khác thì không nhất định sẽ dùng để mặc, nhưng cuối cùng vẫn không nói, vì sợ dọa cô sợ.

Trước khi rời đi, anh thấy những chiếc váy của cô đã được thu xuống và gấp gọn gàng để trên vali. Khi xuống cầu thang, câu nói khi nãy của Tình Dã lướt qua tâm trí Hình Võ,

"mặc đồ lót của người khác không thấy ghê tởm sao?".

Anh nghiến răng nghiến lợi đi vào bếp, đứng ở cửa hỏi Lý Lam Phương một câu:

"Bình thường đồ mặc bên trong mẹ hay mua ở đâu?"

"Chợ Phượng Dương, làm gì thế?"

Không có gì. Hình Võ nói xong liền quay người, rời đi.

Quả thật là vào buổi tối, khi Lý Lam Phương đưa đồ lót của mình cho Tình Dã thì cô đã từ chối, nghĩ đến chiếc máy giặt bẩn thỉu kia, cô không rõ Lý Lam Phương có ném đồ lót của bà vào đấy để giặt hay không, trong thời gian ở đây, Tình Dã cũng đã hiểu, với Lý Lam Phương mà nói thì điều gì cũng là có thể.

Sáng sớm hôm sau Hình Võ đã lên thị trấn, Răng nanh bảo Xăm hoa trông cửa hàng, còn mình thì chuẩn bị đi cùng Hình Võ, tiện thể đi dạo luôn, kết quả là Hình Võ lại từ chối thẳng thừng, nói muốn đi một mình, bảo anh ta đừng có đi theo, khiến Răng nanh cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Nếu không phải đang là sáng sớm, thì bọn họ đều sẽ nghi ngờ rằng Hình Võ lên Thị trấn để hẹn hò. Đúng là thần thần bí bí.

Khi Hình Võ đến chợ Phượng Dương thì chợ mới mở cửa, đây là chợ bán lộ thiên, có đủ các loại quần áo, giày dép, tất, túi xách và tất nhiên là cả quần áo lót nữa. Chủ cửa hàng thét giá đều những mấy trăm tệ, nhưng Hình Võ biết rõ thông thường giá bán chỉ bằng khoảng một phần mười mà thôi.

Anh tìm thấy một vài cửa hàng bán đồ lót nữ, nhưng ngại không tiện vào, bèn giả bộ là thuận đường ngang qua quầy hàng, ngắm nghía một đường, cảm thấy các loại đồ lót ở đây đều rất quê mùa, nếu không thì sẽ là loại hoàn toàn trong suốt, không dám nhìn, anh nghi ngờ rằng nếu mua những thứ này về thì sẽ bị Tình Dã tức đến ném thẳng chúng lên mặt mình mất.

Khi ngang qua một quầy hàng khác, anh tình cờ thấy một người phụ nữ trung niên vừa mua xong đồ lót và đang trả tiền, Hình Võ nghe thấy là mười lăm tệ, rẻ thì có rẻ đó, nhưng hôm giúp Tình Dã giặt đồ, anh đã thấy chất liệu vải cùng thương hiệu của mấy món đồ này của cô, bây giờ bắt cô mặc thứ chẳng đến mười tệ, quả thật là Hình Võ không nỡ.

Anh ra khỏi chợ Phượng Dương, đứng ngoài cổng hút một điếu thuốc, rồi lại đi dọc theo con phố thêm hơn mười phút và tìm thấy một cửa hàng nhượng quyền bán đồ lót, bèn không nói không rằng đi thẳng vào trong.

Nhưng ngay khi bước vào cửa hàng, bầu không khí đột nhiên bỗng trở nên huyền ảo, những chiếc áo lót và quần lót nữ với nhiều màu sắc cùng kiểu dáng khác nhau được treo trên kệ. Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ, đối phương ngượng ngùng nhìn anh mà anh cũng đang ngượng ngùng nhìn cô ta.

Cuối cùng, Hình Võ đành căng da đầu, hỏi: Đã bán hàng chưa?

Nhân viên bán hàng nói:

"Bán rồi ạ, anh muốn mua gì thế?"

Hình Võ nhìn lướt một vòng, cửa hàng nhượng quyền quả là khác hẳn, xem ra đồ lót bình thường hơn rất nhiều, anh tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy kiểu tương tự với chiếc áo lót mà hôm đó mình chuẩn bị giặt, bèn chỉ và nói với nhân viên bán hàng: Lấy cái này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!