Chương 8: Hắn đi rồi

Khúc Ngưng Hề được đưa đến một gian sương phòng, có thể đây là gian phòng chuyên dùng để Bùi Ứng Tiêu nghỉ ngơi, vô cùng yên lặng thanh tĩnh, không ngờ là dọc đường đi, họ không gặp phải bất kỳ một người nào tình cờ đi ngang qua cả.

Mặc dù Khúc Ngưng Hề đã có áo choàng che chắn bên ngoài, nàng cũng chưa từng than lạnh, nhưng cơ thể của nàng cứ bất giác run lên từng cơn, chỉ có mỗi mình Bùi Ứng Tiêu, cũng chính là người tiếp xúc trực tiếp với nàng, là rõ nhất.

Hắn không nói nhiều, chỉ thả nàng vào trong phòng rồi đóng cửa sổ lại.

Minh Ân đi ở phía sau, không quên xách theo tiểu nha hoàn đã ngất xỉu bên cạnh hồ theo.

Sau đó hắn ta tuân lệnh điện hạ, hắn ta đi tìm một bộ tăng y sạch sẽ của tiểu sa di và một cái chậu than rồi mang về phòng.

Sau khi đồ được đưa vào bên trong, chủ tớ hai người bọn họ thì ở bên ngoài

"mắt lớn trừng mắt nhỏ".

Đình viện bên ngoài sương phòng có một cái bàn đá tám cạnh với mấy cái ghế tròn, khi Minh Ân thấy chủ tử của mình ngồi xuống, hắn ta cũng không hiểu tại sao trong đầu mình chợt nảy ra hai chữ thủ vệ nữa.

— Suy nghĩ này thật là hoang đường mà.

Đường đường là Thái tử Đông Cung, là một người có tấm lòng rộng lượng, người người theo đuổi, nào đã từng dừng bước chỉ vì một cô nương bao giờ đâu?

Chứ đừng nói là, cô nương đó lại là chất nữ của Khúc Hoàng hậu…

Vì để ngăn bản thân mình lại tiếp tục suy nghĩ lung tung, Minh Ân vội vã lui xuống để đi pha trà.

Hắn ta rất quen thuộc với chùa Cô Lan, nơi đây có những con đường mòn vắng vẻ quanh co thông đến nhiều nơi, đều là do Tuệ Bình phương trượng sắp xếp một cách ý đồ, nên mỗi lần bọn họ đến đây, đều rất ít khi gặp phải người khác.

Minh Ân hầu hạ chủ tử uống trà.

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua những tán lá, tạo nên những chiếc bóng râm mát, gió nhè nhẹ đung đưa, người ngồi trong đình viện đã uống cạn chén trà, nhưng bên trong sương phòng vẫn không có động tĩnh gì.

Cô nương gia rơi xuống nước, không những phải thay xiêm y, mà mái tóc đen mượt cũng ướt sũng, phải gỡ đủ thể loại trâm cài tóc ra, đúng là phải tốn kha kha thời gian để chỉnh trang lại.

Chỉ là, nhìn sắc trời thì… cũng đã đến canh giờ này rồi.

Điện hạ có trăm công ngàn việc, nếu không nhanh chóng trở về, thì rất nhanh thôi, đám người Chiêm sự [*] và Trung thừa ở trong phủ Thái tử sẽ phát hiện ra việc Thái tử ra ngoài.

[*] – Chiêm sự:

Một chức quan lo liệu cung cấp mọi việc cho Thái tử.

Chỉ e là bọn họ sẽ chạy đi tìm Thái tử mất.

Đã là dịch dung để đi ra ngoài, vậy thì càng không thể để cho người khác biết được.

Theo lý mà nói… điện hạ không nên để cho Khúc cô nương biết được chuyện này, suy cho cùng thì vẫn có chút nguy hiểm…

Cớ sao lại đặt nhược điểm vào trong tay của người khác kia chứ?

Minh Ân không dám lắm miệng, về phần cẩn thận, điện hạ không cần người khác nhắc nhở làm gì.

Điện hạ vẫn luôn am hiểu sâu sắc đạo lý

"nhổ cỏ phải nhổ tận gốc", chặt đứt vĩnh viễn hậu họa về sau kia mà.

Lại thêm một lúc nữa trôi qua, lần này Bùi Ứng Tiêu đã đứng dậy, bước từng bước về phía sương phòng, sau đó là đưa tay ra gõ cửa.

Hắn đang muốn thúc giục, không cần phải nói gì nhiều, vì người bên trong đã tự hiểu ra rồi.

Khúc Ngưng Hề đã thay y phục bị ướt ra, nàng khoác áo tăng vào rồi ngồi trước chậu than, cơ thể nàng đang dần ấm lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!