Chương 217: Ngoại Truyện Thời Không Song Song Của Anh và Đình Đình (2)

Tối hôm đó, trời vẫn còn rất nóng.

Lưu Đình Muội đang ở trong phòng của cháu trai lớn của phó hiệu trưởng, giảng dạy môn Toán cho cậu.

Cậu thiếu niên mới vào lớp 10, chiều cao đã đạt tới 1m78, có lẽ được thừa hưởng từ ông nội mình.

Cậu từng khoe với Lưu Đình Muội bằng cách thực hiện 20 lần hít đất bằng một tay trong một lần, trong khi điểm Toán của cậu thì chỉ khoảng 20.

Trước đây, dù thuê gia sư hay đăng ký lớp học nào, cậu vẫn học rất chật vật, mà điểm số thì không tiến bộ là bao.

Nhưng với Lưu Đình Muội thì khác.

Cô rất trân trọng công việc này và biết ơn phụ huynh đã cho mình cơ hội.

Cô hy vọng rằng nếu làm tốt, mỗi kỳ nghỉ đông và hè khi về quê, cô có thể tiếp tục được thuê dạy kèm.

Vì vậy, mỗi bài toán cô đều kiên nhẫn giảng đi giảng lại đến 20 lần, tỉ mỉ giải thích từng bước, cố gắng đưa kiến thức vào đầu cậu cháu trai lớn này.

Thêm vào đó, vì Lưu Đình Muội quá xinh đẹp, cậu cũng thấy xấu hổ nên đã nỗ lực tiếp thu, dần dần hiểu được.

Chỉ sau hai buổi học, tỷ lệ làm đúng bài tập của cậu đã tăng lên.

Điều này khiến ông bà phó hiệu trưởng vô cùng phấn khởi.

Con trai họ làm phó giám đốc công an ở thành phố khác, vì mong cháu được học ở nơi có điều kiện giáo dục tốt hơn nên để cháu ở lại Tương Thành học.

Nhưng không ngờ cậu lại là một cậu học trò kém cỏi, muốn gửi lại cho bố nhưng bố cậu cũng từ chối, nói rằng ông quá bận điều tra án, việc học đành nhờ ông nội lo liệu.

Vậy nên, ông phó hiệu trưởng đành chấp nhận trách nhiệm, dù sao thì đó cũng là cháu ruột.

Cô dạy liên tục một giờ đồng hồ, thấy sắc mặt của cậu cháu trai đã nhợt nhạt, bà phó hiệu trưởng đúng lúc gõ cửa, nói: "Đình Muội, vất vả cho cháu rồi, nghỉ một lát ra ăn chút trái cây đi.

Cả cháu nữa, ra đây nói chuyện với bà xem đã học được những gì nào."

Cậu cháu trai: "…

Không ra được không ạ?"

Lưu Đình Muội vội từ chối, cô luôn cẩn thận khi làm việc ở nhà người khác, ngoài uống chút nước thì hầu như không động chạm gì.

Nhưng bà phó hiệu trưởng lại quá nhiệt tình, cứ kéo cô ra ngoài, bày ra một đĩa dưa hấu và dưa lưới lớn.

Lưu Đình Muội chỉ lấy hai miếng nhỏ ăn, nhưng bà lại mang thêm một đĩa khác, đầy ắp, bảo cô ăn xong rồi vào học tiếp.

Lưu Đình Muội cảm ơn rối rít, ngồi một bên lặng lẽ ăn.

Đúng lúc đó, Lý Cẩn Thành và Trần Phổ gõ cửa bước vào.

Bà phó hiệu trưởng ra mở cửa, hai người đồng thanh chào lớn: "Thưa cô!"

Bà vui vẻ cười, nói: "Mau vào đi, đúng lúc có trái cây."

Phó hiệu trưởng gọi hai người đến để trao đổi về cuộc thi đấu cấp tỉnh của các trường cảnh sát tháng tới.

Trường cảnh sát Tương Thành vốn đã đứng đầu tỉnh, mà hai người này lại là những cá nhân ưu tú của trường.

Nếu không mang về vài giải nhất, phó hiệu trưởng phụ trách chất lượng giảng dạy chắc chắn sẽ không hài lòng.

Hai người mặc đồng phục cảnh sát mùa hè, vừa bước vào đã để ý ngay đến Lưu Đình Muội đang ngồi ở góc sofa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!