Lúc hắn nhìn thấy đề nghị thêm bạn tốt này, phản ứng đầu tiên của Đan Kì Diệp là sửng sốt, bị cà phê kích thích não bộ cũng không có hưng phấn, ngược lại là phản ứng ngu ngơ, một lát sau, hắn trừng mắt, Tần Dĩ Mục chủ động xin thêm bạn?
Nhận thức được điều này làm cho khóe miệng Đan Kì Diệp không nhịn được cong lên.
Bởi vì trên diễn đàn có thể đề nghị nói chuyện riêng, Đan Kì Diệp rất ít thêm bạn tốt ở trên diễn đàn, đương nhiên cũng quên thêm Tần Dĩ Mục vào, không nghĩ tới Tần Dĩ Mục lại chủ động thêm hắn vào!
Phục hồi tinh thần Đan Kì Diệp vội vàng nhấn đồng ý.
— hai người đã là bạn tốt.
Thất gia : [ngồi cùng bàn ! muốn thêm tôi là bạn tốt có phải là nhớ tôi hay
không ? vài phút không thấy có phải là cảm thấy bên người mình quá mức im
lặng hay không, rất là nhàm chán sao ?]
Thất gia : [thêm tôi là đúng rồi, tôi gõ chữ rất nhanh, chúng ta còn có thể nói chuyện bằng giọng nói, tôi còn có thể kể chuyện cười cho cậu nghe.]
Thất gia : [còn nữa, trên phương diện học tập chúng ta cũng có thể cùng nhau tiến bộ !]
…..
Thất gia: [ngồi cùng bàn, đã khuya rồi, hôm nay cậu có phải không định ngủ hay không?]
Ngón tay Đan Kì Diệp bay nhanh ở trên điện thoại gõ chữ, tự mình cũng đã quên mình đã gửi cái gì, thuần túy chỉ là muốn nói ra mà thôi, dù sao dựa vào tính tình của Tần Dĩ Mục, hắn cũng sẽ không kéo lên trên xem.
Khi Đan Kì Diệp không ngừng nỗ lực, hắn thấy ở dưới cuối cùng có một dấu chấm than màu đỏ chói mắt.
—
- bạn đã không còn là bạn tốt của đối phương.
Đan Kì Diệp; ???
Mình, mình khiến ngồi cùng bàn chạy mất rồi sao?
Đan Kì Diệp vội vàng chạy về trong diễn đàn của lớp, lôi ra mục nói chuyện riêng với Tần Dĩ Mục.
Thất gia: [ngồi cùng bàn! Tôi sai rồi! đừng kéo tôi vào danh sách đen, đừng xóa tôi khỏi
bạn tốt, (icon mãnh liệt rơi lệ)]
Sợ mình không đủ đáng thương, Đan Kì Diệp còn cố ý tìm một cái icon đặc biệt manh, và một cái vẻ mặt nước mắt giàn dụa cùng nhau gửi đi.
Một lát sau, Tần Dĩ Mục lại một lần nữa thêm hắn là bạn tốt.
Lúc này Đan Kì Diệp mới thở dài nhẹ nhõm, sau đó liền mang theo đồ mình đã dọn dẹp tốt ra cửa.
Giờ tập hợp đã đến, nếu không đi sẽ bị muộn.
Tuy là như thế, lúc Đan Kì Diệp tới cũng không còn sớm, hiện trường đã tụ tập không ít người.
Rất nhiều cha mẹ học sinh lo lắng con mình ngủ lại, liền dặn dò một đường đi.
Từ nhỏ tới lớn Đan Kì Diệp chú trọng là độc lập, cũng không làm cho người trong nhà lo lắng, chủ yếu là, phương hướng bọn họ quan tâm là như thế nào chăm sóc một omega, phương hướng chăm sóc của bọn họ khác với Đan Kì Diệp, nên hắn chỉ có thể dựa vào mình.
Ngô Tú Cần còn tới sớm hơn bọn hắn, đã đứng ở một chỗ đất trống, bên người còn cắm những lá cờ của từng lớp.
Đan Kì Diệp đi qua, học sinh lớp họ cũng đã tới gần đủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!