Rạng sáng thành phố Xuyên Nạo đèn đuốc sáng trưng, tràn đầy hơi thở ồn ào khói lửa trần thế.
Quán ven đường đã sớm kết thúc công việc về nhà, bên đường quét tước sạch sẽ, không có một chút rác nào lưu lại, thường thường có mấy chiếc ô tô chạy như bay qua, bị camera ở phía trên vừa vặn chụp được.
"rột rột.
"Đan Kì Diệp hút hai cái liền uống hết trà sữa, giơ lên cái ly quơ quơ, không biết khi nào trà sữa đã uống xong rồi, chỉ còn lại một tầng trân châu màu đỏ ở bên dưới. Từ trong quán nướng đi ra, Đan Kì Diệp và Tần Dĩ Mục vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Đa phần vẫn là Đan Kì Diệp nói chuyện, Tần Dĩ Mục nghe, có đôi khi nói mười câu, Tần Dĩ Mục có thể"ừ
"một cái cũng đã là không tệ rồi. Nhưng Đan Kì Diệp vẫn như trước không biết mệt. Đi mệt thì ngồi xuống ven đường, dù sao trên người mặc đồng phục, dơ rồi cũng dễ giặt. Đan Kì Diệp bóc miếng dán trên miệng trà sữa, dùng ống hút làm chiếc đũa đưa trân châu vào miệng, nhai hai cái, lại hứng trí bừng bừng huých khuỷu tay vào Tần Dĩ Mục ở bên cạnh,"Ngồi cùng bàn, cậu trời sinh không thích nói chuyện sao?"
"Cậu không nói lời nào, không giao lưu, cũng không cảm thấy nhàm chán sao?
"Tần Dĩ Mục lắc đầu, hiển nhiên là không có loại cảm giác này. Đan Kì Diệp thở dài,"Nên nói chuyện nhiều hơn.
"Thanh âm nói chuyện dễ nghe như vậy. Nếu đăng lên trên mạng, thì đó sẽ là một giọng hát mới được sinh ra. Chỉ tiếc…. Đan Kì Diệp tưởng tượng đến hình ảnh kia, trực tiếp ba giờ, Tần Dĩ Mục ngồi trước máy tính, nhìn màn hình hiện lên, toàn bộ quá trình chỉ có một chữ"ừ
". Phụt! — - ha ha ha! Nghĩ lại thì thật là buồn cười. Tần Dĩ Mục nghe được tiếng cười, hơi hơi quay đầu nhìn hắn một cái. Không rõ có cái gì buồn cười."Khụ khụ." Đan Kì Diệp hắng hắng giọng, nói: "Không có việc gì, tôi không chê cậu, hơn nữa… tôi thích nói chuyện, cậu không thích mở miệng, chúng ta vừa lúc bù trừ cho nhau đúng không?
"Thế nhưng loại học sinh như Tần Dĩ Mục, thật ra giáo viên rất thích. — đem hắn thả tới bất cứ đâu, hắn cũng sẽ không cùng người xung quanh nói chuyện. Nếu toàn thể học sinh có thể lấy Tần Dĩ Mục làm gương, vậy lớp học rất im lặng. Thế nhưng đồng dạng cũng có lớp học hoạt bát, im lặng và hoạt bát vốn là hỗ trợ lẫn nhau."Thời gian không còn sớm." Đưa viên trân châu cuối cùng vào miệng, Đan Kì Diệp không vội vàng nhai, còn ngậm ở trong miệng, "Nên trở về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tham gia huấn luyện quân sự."
"Ừ."
Đan Kì Diệp cười cười, đang muốn trêu chọc hắn nửa ngày mới có một chữ "ừ", đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng mà mình đã quên, hắn vỗ đầu, "Kháo, ngày mai huấn luyện quân sự mấy giờ tập hợp?"
Tần Dĩ Mục nghe vậy liền giơ tay tìm điện thoại của mình, xem ra là muốn dùng phương thức lúc sáng, lại gửi thêm một lần thời gian huấn luyện quân sự cho hắn.
Hai người chân dựa chân ngồi ở bên đường cái, chung quanh không hề có ai, không giống như trong phòng học sợ nói lớn tiếng sẽ làm ảnh hưởng tới người khác, Đan Kì Diệp đương nhiên không chịu để hắn gửi tin nhắn, vì thể trực tiếp nhào tới phía trước.
Tần Dĩ Mục cũng không nghĩ tới hắn sẽ ra tay, khi hắn phản ứng lại, tay đã nắm chặt để ở lưng của Đan Kì Diệp, hắn vội vàng buông tay ra, nhưng mà như vậy, lòng bàn tay lại dán lên lưng hắn.
Thắt lưng gầy gò có lực ở dưới tay hình như có thể cảm giác được cơ thể đang run rẩy— tư thế Đan Kì Diệp toàn bộ dựa vào sức lực trên người để duy trì.
Tần Dĩ Mục hơi hơi nâng tay, tránh đụng vào hắn.
"Ngồi cùng bàn, nơi này cũng không có ai, cậu trực tiếp nói cho tôi biết là được rồi." Đan Kì Diệp vỗ tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, "Cậu cứ trực tiếp nói cho tôi biết là được."
"Tôi….
"Thấy hắn mở miệng, đôi mắt Đan Kì Diệp trông mong nhìn hắn, chỉ chờ hắn nói ra thời gian cụ thể. Nhưng mà….. Không, có, chữ, nào, cả. Đan Kì Diệp cứ trơ mắt nhìn Tần Dĩ Mục nói chữ"tôi
", lần thứ hai rơi vào trầm mặc. Anh em, cậu không phải là muốn chơi tôi chứ? Nếu không phải biết Tần Dĩ Mục không phải là người nhàm chán như vậy, hắn hoài nghi Tần Dĩ Mục là cố ý. Con mắt hẹp dài hơi mờ mịt, Đan Kì Diệp hoài nghi nói:"Ngồi cùng bàn?" âm cuối hơi nâng, rất nghi hoặc.
"Không nhớ rõ."
"Hả….?
"Nói chuyện nói có một nửa, không đầu không đuôi, Đan Kì Diệp còn muốn hỏi một chút, cái gì không nhớ rõ? Nhưng ngay sau đó hắn hiểu ra, Tần Dĩ Mục cũng không nhớ rõ giờ huấn luyện quân sự."Được rồi." Đan Kì Diệp không thú vị ngồi xuống, tự mình lấy ra di động tìm một chút, lão sư đã gửi thời gian trong diễn đàn của lớp rồi.
Ngô Tú Cần: [thời gian buổi sáng tập hợp là 5h, huấn luyện đến 6h thì đi ăn sáng, 7h-12h chấm dứt huấn luyện buổi sáng.]
Ngô Tú Cần: [thời gian buổi chiều tập hợp là 2h, huấn luyện đến 7h.]
Ngô Tú Cần: [sợ mọi người sẽ quên, không nói ở trên lớp học, gửi thông báo ở trong diễn đàn, có người không nhớ rõ có thể tự mình coi lại bản ghi chép của cuộc nói
chuyện.]
…..
Đan Kì Diệp hiểu rõ, trách không được hắn không nhớ cô giáo có nói qua, thì ra căn bản là chưa nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!