Chương 6: Trà sữa

Trong nháy mắt, Tần Dĩ Mục giống như lấy lại tinh thần, đi lên phía trước, trực tiếp thoát khỏi tay của Đan Kì Diệp, sau đó thuận thế cầm lấy đơn gọi thức ăn ở trên bàn, cúi xuống viết cái gì đó.

Đan Kì Diệp thật sự không nhịn được cười "ha ha" hai tiếng, Tần Dĩ Mục nghe thấy thanh âm liếc mắt nhìn hắn một cái, lúc này Đan Kì Diệp lấy tay che miệng, ánh mắt vô tội chớp chớp, "Tôi không cười….

"Lúc này Tần Dĩ Mục mới thu hồi tầm mắt. Đan Kì Diệp cắn miếng táo, thanh âm"răng rắc" nghe liền biết hương vị rất ngọt ngào, hắn đi tới bên người Tần Dĩ Mục hỏi: "Bình thường cậu đều tới đây làm thêm sao?

"Trên thực tế hắn muốn hỏi là: lúc trước tôi sao lại chưa từng thấy cậu? Hắn cũng chỉ trong thời gian nghỉ hè là không có tới đây, thời gian khác luôn là hai ba ngày tới một lần, lúc trước cũng không phát hiện Tần Dĩ Mục ở đây."Không phải."

"Tôi đã nói rồi mà." Đan Kì Diệp thăm dò liếc mắt nhìn đơn gọi món trên tay hắn, "Lúc trước cũng không gặp cậu.

"Tần Dĩ Mục không nói lời nào, xử lý xong một đơn gọi món liền lại cầm một cái khác lên. Núi không để ý tới ta, ta liền dựa vào núi. Hắn không mở miệng…. Đan Kì Diệp cắn hai miếng giải quyết xong quả táo, sau đó đem hạt táo ném vào trong thùng rác ở bên chân, hỏi hắn:"Hôm nay cậu khi nào thì tan tầm?"

"Ăn cơm chưa?"

"Có mệt hay không?"

"Có phải cứ đứng mãi ở đây không?"

"Cậu phụ trách gọi món sao? Tôi thấy vừa rồi cậu cũng ghi tên đồ ăn, mâm đựng trái cây là cậu gọt sao? Kỹ thuật cắt không tồi nha."

"Sao lại không nói lời nào? Để ý tới tôi một chút đi, tôi cứ lầm bà lầm bầm như vậy, có vẻ giống như thần kinh ấy."

"Cậu….

"Đang từ từ nói, âm cuối còn chưa kịp kết thúc liền nhìn thấy ánh mắt Tần Dĩ Mục đang nhìn mình, Đan Kì Diệp cong khóe miệng, như trước là chiêu bài tươi cười. — - cười như vậy có vẻ đẹp trai. ….. Không, không dễ dàng bị đánh. Đây là kinh nghiệm mà Đan Kì Diệp đã tổng kết ra từ nhỏ cho tới lớn. Tần Dĩ Mục thả đơn đặt đồ ăn xuống, đưa tay xuống phía dưới. Đan Kì Diệp vội vàng lui về phía sau hai bước,"Nơi này nhiều người như vậy, nếu đánh nhau hình tượng của cậu sẽ bị sụp đổ, tôi không đánh với cậu, tôi là học trò luôn chủ trương nói chuyện văn minh, nếu muốn đánh nhau chúng ta có thể hẹn ở cửa sau trường học, nhưng mà hiện tại cậu… đừng?

"Đan Kì Diệp trừng mắt, theo bản năng cắn thứ gì đó đột nhiên xuất hiện bên miệng. Hình như là bánh quy."răng rắc răng rắc" nhai vỡ, bên trong còn có nhân bơ.

Ăn ngon.

Bánh bích quy không lớn, Đan Kĩ Diệp chậm rãi nhai nuốt từng miếng.

Tần Dĩ Mục thấy miệng hắn không động nữa, trước khi hắn mở miệng lại đút cho hắn một viên kẹo sô cô la.

Đan Kì Diệp hơi mơ màng, nhưng mà hương vị của kẹo…. cũng ngon lắm.

Nhưng bởi vì lúc trước hắn đã ăn no, hiện tại bánh quy nhỏ và kẹo sô cô la cũng không thể hấp dẫn được lực chú ý của hắn.

Đan Kì Diệp lau lau khóe miệng, cảm giác hình ảnh này rất quen thuộc.

Lúc Tần Dĩ Mục lại nâng tay, hắn liền giữ lấy tay của Tần Dĩ Mục, đem bành quy trong tay hắn lấy lại, hai tay xé túi bánh ra, « Cậu không phải là muốn dùng đồ ăn vặt để chặn miệng tôi đấy chứ ? »

« Có phải thấy tôi nói chuyện nên cậu cũng ngứa ngáy muốn mở miệng hay không ? »

Tần Dĩ Mục : « …. »

Đan Kì Diệp giống như là đoán trúng nội tâm của Tần Dĩ Mục, giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, « ha ha, tôi chỉ biết, muốn nói thì cứ nói, đừng ép bản thân, miệng không phải chỉ dùng để ăn cơm. »

Nói xong, thuận tiện lấy một miếng bánh quy đưa tới bên miệng hắn.

Tần Dĩ Mục không há mồm, Đan Kì Diệp cũng không ép buộc, chỉ là lấy một miếng bánh quy khác cho vào miệng ăn.

« Hương vị không tồi. »

Tần Dĩ Mục giống như đầu gỗ đứng tại chỗ, một góc của bánh quy đã chạm lên môi hắn, hắn giống như là không có cảm giác, không há mồm cũng không đẩy ra.

« Nếm thử bánh quy mình mua xem, bánh mình mua mà còn không ăn một miếng sao ? »

Tần Dĩ Mục nâng tay, muốn nhận lấy miếng bánh quy trong tay Đan Kì Diệp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!