Chương 48: Chỉ yêu

"Cậu sao lại không nói lời nào?" Triệu Lộ nghiêm mặt nhìn hắn, trong lòng phỉ nhổ không chỉ có một lần, một học sinh mà một chút lễ phép cũng không có, nói chuyện với trưởng bối mà dùng loại thái độ này không nói, hiện tại dứt khoát không nói chuyện!

"Hả?

"Đan Kì Diệp giật mình hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng che dấu lúc trước mình thất lễ, khụ khụ, cũng không biết thế nào lại nghĩ tới bộ dạng Tần Dĩ Mục khóc lóc thảm thương… khóc lóc thảm thương sao? Đan Kì Diệp từ từ nhíu mày. — - ngồi cùng bàn nếu có thể khóc nhất định cũng sẽ rất đẹp! Dù sao ngồi cùng bàn không gì không làm được. Mắt thấy Đan Kì Diệp lại rơi vào trong suy nghĩ của mình, Triệu Lộ chán nản,"Cậu!"

"Cậu trở về bàn bạc với Tần Dĩ Mục đi!" Nói xong, Triệu Lội dứt khoát nắm lấy túi của  mình, dứt khoát đi qua Đan Kì Diệp đi ra ngoài, khi đi ngang qua Đan Kì Diệp còn cố đụng phải một chút, nhưng ai nói lực chú ý của Đan Kì Diệp đặt ở chỗ khác, tùy ý va chạm như vậy, không đẩy ngã được Đan Kì Diệp, ngược lại còn khiến mình phải lùi lại hai bước.

Triệu Lộ nhiếu lần kinh ngạc, lần nữa tức giận.

Lúc đi cả người nghẹn đỏ mặt, tức giận giống như cá nóc.

…. Vừa vặn cũng giống với suy nghĩ của Đan Kì Diệp.

Không hiểu sao bị kêu lên, không đầu không đuôi nói nhiều chuyện như vậy, hiện tại hắn còn chưa rõ ràng mọi chuyện, người đã đi rồi, Đan Kì Diệp thật đúng là không hiểu ra sao, "mẹ, người nọ có ý gì?"

Giang Nhu nghĩ nghĩ, nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện của Đan Kì Diệp và Triệu Lộ, ừ… tin tức quan trọng gì cũng không có, ngoại trừ oán giận cô cũng là mắng cô, thế nhưng, nếu nói ra cái này,  thì sẽ bị con mình cười nhạo, vì duy trì hình tượng chói lọi của mình trong lòng con trai, cô suy nghĩ cặn kẽ, ổn thỏa nói: "nghe như là ngồi cùng bàn của con có nhược điểm gì trong tay cô ta."

Mặt Đan Kì Diệp không hề thay đổi  nhìn Giang Nhu ý đồ lừa dối cho qua, "Con trở về đi học."

Giang Nhu thật vất vả đến một chuyến, còn muốn chơi với Đan Kì Diệp, nhưng nghĩ lại, hiện tại con trai đã cao tam, là thời điểm phải học tập thật tốt, vì thế, cô phất phất tay, "Đừng suốt ngày quấn lấy ngồi cùng bàn của con, học tập cho tốt vào.

"Đan Kì Diệp cũng không quay đầu lại sáng khoái rời đi. Thấy hắn không phản bác, Ngô Tú Cần hơi sửng sốt,"Hắn nghe lời như vậy sao?"

Giang Nhu khoanh hai tay, hừ lạnh một tiếng nói: "Không nghe lời tôi nói sao? Sao có thể như vậy được! hắn rất nghe lời tôi! Chính là có đôi khi nghe  không đầy đủ thôi." Nói đến cuối cùng, nữ hoàng mình tinh Giang Nhu cũng không nhịn được thở dài.

"Không nghe đầy đủ sao?"

Ngô Tú Cần đối với cái này tỏ vẻ nghi hoặc, nghe là nghe, không nghe là không nghe, nghe không đầy đủ là ý gì?

"Ý tứ chính là."

Giang Nhu hơi dừng lại, bất đắc dĩ  nói: "Ví dụ như câu vừa rồi, nó có thể chỉ nghe nửa câu sau."

Ngô Tú Cần: "???"

….

Thời gian giữa hai tiết.

Đan Kì Diệp ngồi ở vị trí của mình không đi, ngày cả Mao Tuấn Vũ lay hắn muốn đi sân thể dục chơi bóng cũng không đi, cứng rắn dùng thân thể của mình vây lấy Tần Dĩ Mục ở trong chỗ ngồi.

Thời gian giữa hai tiết có mười lăm phút, Tần Dĩ Mục cũng không gấp, hết sức chuyên chú xem sách ngoại khóa mà mình đã chuẩn bị.

Ba năm này, Đan Kì Diệp có thể nói là trơ mắt nhìn sách thuốc trong tay Tần Dĩ Mục càng ngày càng cao, đến cuối cùng, các bộ sách bằng tiếng nước ngoài cũng có, mỏng nhất cũng là năm cm, thật đúng là chỉ cần nhìn độ cao của sách cũng có phản xạ đau đầu.

Hiện tại Tần Dĩ Mục xem cũng không biết là ngôn ngữ gì, dù sao hắn chưa thấy qua.

Đan Kì Diệp vẫn ngồi thẳng tắp như vậy, cảm giác trên lưng hơi đau nhức, liền dứt khoát nắm sấp xuống, kết quả hắn mới vừa động, di động bên kia của Tần Dĩ Mục liền vang, hắn theo bản năng liếc mắt một cái, cái gì cũng không phát hiện, Tần Dĩ Mục liền cầm lấy điện thoại.

Không nói mấy chữ liền muốn đi, Đan Kì Diệp vội vàng ngồi ngay ngắn, cười hì hì hỏi: "ngồi cùng bàn?

"Tần Dĩ Mục bị Đan Kì Diệp chắn đường không có một trăm thì cũng có tám mươi, thấy thế, trực tiếp cất di động, giơ tay muốn bắt người. Đan Kì Diệp vội vàng né tránh,"Không cho ôm!" nhưng mà, một chút lực ấy của hắn so với Tần Dĩ Mục xuất ra còn không đủ, Đan Kì Diệp giãy dụa, tốt xấu còn ngồi trên ghế, la to: "Ngồi cùng bàn— vừa rồi mẹ cậu tìm tôi cậu biết không?"

"Phu nhân."

"Đúng, vừa rồi có một vị tự xưng là mẹ cậu tới tìm tôi!" Đan Kì Diệp nói: "Bà ấy nói trong tay bà ấy có nhược điểm của cậu."

"Ừ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!