Chương 4: Đẹp trai

Học một ngày, cũng không học được nội dung chính thức gì.

Dù sao là ngày đầu tiên tới trường, giáo viên cũng không thể dạy mà không nói gì.

Bình thường đều là sau khi huấn luyện quân sự xong mới bắt đầu chính thức giảng bài.

Bình thường sau ngày khai giảng, mới bắt đầu huấn luyện quân sự, lúc ở tiết học cuối cùng của hôm nay, cô giáo đem quần áo huấn luyện quân sự phân phát, ngày đầu tiên nhập học cũng coi như trải qua hoàn mĩ.

Cả ngày, lực chú ý của Đan Kì Diệp đều đặt trên người Tần Di Mục, nhưng vẫn không thể khiến cho Tần Dĩ Mục mở miệng nói chuyện, nhưng Đan Kì Diệp cũng không cảm thấy thất bại, cùng lắm thì ngày mai lại tiếp tục thôi.

Trước khi đi hắn còn vẫy tay với Tần Dĩ Mục,

"Đi nhé ngồi cùng bàn."

Tần Dĩ Mục cũng không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không có.

Đan Kì Diệp trời sinh là người vui vẻ, cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, quay mặt đem cánh tay khoát lên trên người Mao Tuấn Vũ nói:

"Đi, gia mang cậu đi ăn xiên nướng."

Gia tốt quá ~ Mao Tuấn Vũ cười hì hì kéo dài âm cuối, lại dùng một thanh âm rất nhỏ, Gia mời khách nhé.

Thanh âm hèn mọn này khiến cho cả người Đan Kì Diệp không được tự nhiên, giật giật bả vai cũng không thể vứt đi loại buồn nôn này.

Lúc tốt nghiệp sơ trung không có bài tập, hơn nữa bên ngoài rất nóng, nóng đến mức vừa ra khỏi cửa sau lưng đã ra một tầng mồ hôi, ai cũng không chịu nổi.

Loại thời tiết này, bọn họ cũng không thể ra khỏi cửa, ở trong nhà dùng máy tính tung hoành thiên hạ.

Toàn bộ dựa vào trò chơi để giữ tình anh em.

Vừa lúc ngày đầu tiên cũng không có bài tập, nếu là vào học chính thức thì cũng không có nhiều thời gian để đi ra ngoài đâu.

Thời tiết hiện tại tuy rằng không mát mẻ, nhưng cũng không nóng như mùa hè, trung học điển hình là đi học sớm tan học trễ, buổi tối tan học cũng đã gần bảy giờ, vừa lúc đi ra ngoài ăn thịt nướng.

Bởi vì sơ trung trước đây cũng ở gần đây, nên Đan Kì Diệp tìm một quán nướng trước đây mà mấy người bọn họ thường cùng nhau tới.

Chính là hiện tại mới khai giảng, tuy rằng không có cảm giác chạy đông chạy tay như đại học, nhưng nếu muốn tụ tập cũng rất khó.

Đan Kì Diệp tùy tiện tìm một chỗ không ai ngồi ngồi xuống, vẫy tay nói: Chú, như mọi khi.

Sư phụ đứng ở trước bếp nướng nghe thấy thanh âm quay đầu lại nhìn thoáng qua, tùy tay lấy khăn vắt ở trên cổ lau mặt,

"Đến đây cùng bạn học sao, hôm nay chỉ có hai người, nướng nhiều như vậy ăn hết không?"

Đan Kì Diệp giương giọng nói:

"Không có việc gì, ăn xong đóng gói về để dành ăn khuya cũng được."

Sư phó cũng không phải là người lằng nhằng, liền vui vẻ nói:

"Được, chờ một lát là xong ngay đây."

Cái bàn là một cái bàn tròn nhỏ, ban đầu là có màu trắng, nhưng thời gian lâu hiện giờ đã hơi có màu vàng, còn có không ít thứ loang lổ ở phía trên không biết là cái gì, không tính là sạch sẽ, nhưng lúc sờ lên không hề có cảm giác nhớp nháp.

Mao Tuấn Vũ mở một lon đồ uống đưa cho hắn, mình thì cầm một lon khác một hơi uống hết nửa lon, không có cách nào, lúc đi tới đây đổ rất nhiều mồ hôi, không uống thứ gì lạnh hắn cảm giác mình sắp không chịu được.

Dùng giấy lau đi mồ hôi trên mặt mình, Mao Tuấn Vũ cầm đồ uống còn nửa lon áp vào mặt mình, sau đó lại hỏi:

"Thất gia, cậu còn chưa nói với tôi vết thương trên mặt cậu là có chuyện gì xảy ra đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!