Lời này của Đan Kì Diệp vừa nói ra, bên trong xe lập tức yên tĩnh quỷ dị, không ai nói chuyện, đến ngay cả bác tài cũng im lặng lái xe, bên trong xe tràn ngập âm thanh động cơ.
Rất nhẹ, nhưng là âm thanh duy nhất.
Đan Kì Diệp đột nhiên cảm giác hơi xấu hổ, ngồi cùng bàn là người cao lãnh như hoa, khẳng định sẽ không nấu cơm, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ tay chân xấu hổ không biết bỏ ở nơi nào, thế nhưng Đan Kì Diệp khẳng định không phải người thường.
Loại việc nhỏ này, tùy tiện nói cho qua là được.
Nếu không….
Được.
Còn tưởng rằng không được đáp lại, thế nhưng lại nghe thấy được một tiếng đáp lại rất nhẹ.
Đầu tiên Đan Kì Diệp ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười nói: Được.
….
Đan Kì Diệp tìm một quán đồ nướng tự mình nướng, thịt xuyên đã được chủ quán chuẩn bị tốt, bọn họ trực tiếp nướng là được, cuối cùng dựa vào số que nướng mà tính tiền.
Chỉ cần đem thịt xuyên tốt đặt trên bếp lò, thường xuyên lật qua lật lại là được, cũng không cần kỹ thuật nấu cơm gì.
Đan Kì Diệp chọn một xuyên thịt đã chín, chia một nửa cho Tần Dĩ Mục, sau đó đem phần còn lại bỏ vào trong chén mình, chấm vào đồ gia vị, cắn một miếng, ngon quá ngon quá.
Đan Kì Diệp nhai vài cái rồi nuốt xuống, nhìn về phía Tần Dĩ Mục, vui cười hỏi: Hương vị thế nào?
Tần Dĩ Mục ăn rất chậm, hơi cắn một miếng nhỏ, Tốt lắm.
Đan Kì Diệp lật hai xuyên thịt nướng,
"Cậu thích loại quán như này, hay là quán đồ nướng lúc trước?"
giống nhau.
Đối với hắn mà nói không có gì khác biệt.
Ban đêm đồ nướng là một trong những bữa khuya được yêu thích nhất, giờ phút này quán đồ nướng đã sớm kín người, nhiều bàn đã không còn trống, Đan Kì Diệp và Tần Dĩ Mục tới sớm, nên có được phòng đơn.
Nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên ngoài khó có thể che dấu, Đan Kì Diệp cắn một miếng nấm nhai.
Ăn qua cơm chiều, hai người sóng vai đi ra khỏi quán đồ nướng.
Lúc này, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, chính là trên con phố này treo toàn đèn lồng, còn có loại bảy sắc cầu vồng, nửa điểm cũng không nhìn ra trời đã tối.
Buổi tối cuối tuần kì thật rất khó xử, nếu đi ra ngoài chơi thì buổi tối nghỉ ngơi sẽ trễ, ngày hôm sau đi học sẽ rất thảm.
Nhưng mà nếu không đi….
Ánh mắt Đan Kì Diệp vòng vo chuyển, cứ cảm giác buổi tối thiếu cái gì đó.
Nghĩ nghĩ, Đan Kì Diệp nhỏ giọng nói:
"ngồi cùng bàn ngồi cùng bàn."
Ừ.
"Buổi tối hôm nay cậu có hoạt động gì không?"
Đọc sách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!