Tần Dĩ Mục hơi dừng lại, giơ tay muốn lấy lại, không phải.
Hả? Đan Kì Diệp cắn một ngụm, bánh nướng xốp giòn mang theo hương vị thịt hầm, trong miệng toàn là mùi thịt thơm ngon, hắn vừa trốn tránh tay của Tần Dĩ Mục, quai hàm phồng lên để nhai, nói không rõ:
"Đã cho tôi, không cho đoạt."
Vừa nói chuyện vụn bành liền rớt ra.
Đan Kì Diệp liếm liếm khóe miệng, cũng không phải là do miệng hắn bị thủng!
Là do bánh giòn, cắn một ngụm sẽ bị rớt vụn!
Tần Dĩ Mục không biết khi nào thì đưa sữa đậu nành ở trên tay qua, nói: Ừ.
Sữa đậu nành đóng gói thực kín, còn có một cái ống hút, cắm vào trong, sau đó… đưa cho Đan Kì Diệp.
Một tay cầm bánh kép thịt ăn vui vẻ, theo bản năng cũng nâng tay nhận lấy sữa đậu nành, nhưng mà, chờ hắn phản ứng lại mình thiếu chút nữa đã bỏ lỡ thời điểm tốt, dứt khoát rụt tay về phía sau, liền ở trên tay Tần Dĩ Mục uống một miếng.
Ngọt quá.
Bản thân của sữa đậu nành cũng có mùi thơm, nhưng không nặng lắm.
Theo thói quen cắn cắn, Đan Kì Diệp cười nói: uống ngon.
Ừ.
"Ngồi cùng bàn cậu có muốn thử bánh nướng kẹp thịt này không?" tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng không đợi Tần Dĩ Mục đáp lại, cũng đã giơ bánh nướng kẹp thịt tới bên miệng Tần Dĩ Mục, ăn ngon.
Tần Dĩ Mục nghiêng mặt đi, ý tứ từ chối rõ ràng.
Nếu đổi thành là người khác, khẳng định sẽ bỏ qua, nhưng Đan Kì Diệp là ai, cũng không phải là một lần hai lần đút đồ ăn cho Tần Dĩ Mục, bị từ chối liền tự động từ bỏ.
"Nào cắn một miếng cắn một miếng, cắn một miếng nhỏ thôi được không?" Đan Kì Diệp hận không thể dán lên, vừa dùng bánh kẹp thịt hấp dẫn lực chú ý của hắn, vừa phải che chở cho bánh thịt không được rơi xuống, bận rộn muốn chết.
Nhưng mà, Tần Dĩ Mục từ từ lui về sau, Đan Kì Diệp lại ép sát từng bước, nếu không phải lớp khác còn đang học, hắn đã bắt đầu gào khóc, thế nhưng, tuy rằng không thể lớn tiếng, nhưng mà… có thể nhỏ giọng kéo dài âm cuối làm nũng: ngồi cùng bàn ~
Mắt Tần Dĩ Mục dừng lại, bước chân lui về phía sau cũng dừng lại.
Đan Kì Diệp thấy thế mỉm cười, nào, nếm thử, xem.
Hình như là hắn bị quấn không còn cách nào, Tần Dĩ Mục bất đắc dĩ mở miệng ra đang muốn cắn xuống—- Ai ở đó?
Cuối hành lang đột nhiên truyền ra tiếng quát chói tai.
Trong hành lang im lặng, có một tiếng quát chói tai vang lên, tay Đan Kì Diệp run lên, suýt nữa đem bánh nướng kẹp thịt đập vào trên người Tần Dĩ Mục.
Đan Kì Diệp quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy chủ nhiệm giáo dục trong bức ảnh trưng bày trên hành lang, đang khí thể dào dạt với cái đầu hói tóc ngắn hai bên tung bay bước nhanh đến đây.
Chủ nhiệm giáo dục đặt hai tay sau lưng, hai tròng mắt khôn khéo đánh giá hai học sinh đang không chịu học tập tốt này,
"Cậu ở lớp nào? ở đây làm gì?"
Đan Kì Diệp quyết định thật nhanh, đem sữa đậu nành và bánh nướng kẹp thịt chưa ăn xong vứt vào sọt rác, lau miệng một cái, chỉ vào mây đen dày đặc trên trời, Ngắm phong cảnh.
Chủ nhiệm giáo dục: ….
Hay lắm.
Đây là coi tôi là người mù sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!