Chương 32: Bữa sáng

Sắc mặt nữ nhân nháy mắt liền thay đổi, "cậu, các cậu?

"Cánh tay khẽ nâng, đầu ngón tay run rẩy, kết hợp với vẻ mặt trắng bệch của nữ nhân, bộ dạng rõ ràng rất yếu ớt, ngay cả lời muốn hỏi cũng không thể nói ra khỏi miệng. Thái độ của Tần Dĩ Mục rất là lạnh lùng, hình như không định giải thích gì, chỉ nói:"Bà có thể đi rồi."

"Ta không đi, ta đi cái gì!" nữ nhân hừ lạnh một tiếng, chân dài vừa nhấc ngồi vào đối diện bọn họ, ánh mắt không ngừng đánh giá Đan Kì Diệp từ trên xuống dưới.

Đan Kì Diệp cho dù phản ứng chậm, cũng có thể phát hiện tình huống lúc trước của hai mẹ con này không đúng, nhưng dưới loại tình huống này, hắn cũng không dám nói gì, tình huống hình như so với lúc trước càng xấu hổ hơn.

Nếu không bị nhìn chăm chú, hắn thật sự muốn che mặt nằm sấp xuống giả ngu.

Mày Tần Dĩ Mục nhíu lại, không dấu vết ngồi thẳng thân mình đem Đan Kì Diệp che ở phía sau.

"Con chắn cái gì? Sợ ta thương tổn hắn sao?" nữ nhân bị hắn trực tiếp chọc giận nở nụ cười, "thay đổi một trường học ánh mắt cũng thay đổi theo, loại omega nào cũng có thể vào mắt con được hay sao?"

Nghe lời của bà càng ngày càng chanh chua, bình thản trên mặt Tần Dĩ Mục hiện lên một tia gợn sóng, "Đủ rồi."

"Không đủ."

Hai tay nữ nhân khoanh ở trước ngực dựa về phía sau, nhấc chân bắt chéo khoát lên trên bàn, thản nhiên nói: "Lần này còn không bằng lần trước con dấu hiệu, tuy rằng tên kia là sự cố, còn làm hại con phải bất đắc dĩ đổi thành phố, nhưng mà…."

"xoảng!

"Một chén trà bay sát qua mặt nữ nhân, trực tiếp đập vào bức tường sau lưng. Nước trà ở phía trong bị vẩy ra, nước trà nóng bỏng bắn lên trên mặt hiện lên một phần hồng rực. Nữ nhân mãnh liệt mở to mắt, cổ cứng ngắc từ từ quay đầu, nhìn thấy chén trà vỡ vụn bên cạnh, vẻ mặt u ám, bà ta quát lớn:"Tần Dĩ Mục con điên rồi!"

Thái độ Tần Dĩ Mục trước này đều là lạnh nhạt không quan tâm, nữ nhân đối với thái độ của hắn cũng rất quen thuộc, cũng không để ý nhiều, hắn từ trong mâm trái cây cầm ra một chùm nho tím, tùy tay nhét vào trong tay Đan Kì Diệp ở phía sau, lúc này mới rảnh bố thí cho bà ta  một ánh mắt, "Phu nhân, nói cẩn thận."

"Con….!

"Nữ nhân cắn chặt khớp hàm, bên trong đôi mắt xinh đẹp hừng hực lửa thiêu, nhưng lại không biết vì ngại chuyện gì, lại không dám xé rách mặt với Tần Dĩ Mục. Giằng co tới cuối cùng, thanh âm trong phòng có thể nghe thấy, chỉ có tiếng Đan Kì Diệp nhỏ giọng ăn nho. Âm thanh Đan Kì Diệp ăn cái gì rất nhỏ, giống như con chuột nhỏ ở trong kho thóc vậy, nhưng mà bởi vì hai người này thật sự quá yên tĩnh, Đan Kì Diệp liếm liếm khóe miệng, đem nửa chùm nho còn lại cất tốt. Tần Dĩ Mục hỏi:"Ngọt không?"

Lời này không có khả năng là nói với nữ nhân kia, rõ ràng là hỏi mình, lúc này Đan Kì Diệp nói: "ngọt.

"Nói xong, Tần Dĩ Mục lẳng lặng nhìn hắn, Đan Kì Diệp mở lớn con mắt, cũng không thể hiểu được ý hắn ngay lập tức. Ngay sau đó đột nhiên phản ứng lại, vội vàng ngắt một quả nho lột vỏ đút cho hắn,"Nếm thử không?"

Nữ nhân kia dùng sức nắm tay, nói: "Hắn dị ứng với nho!"

Đan Kì Diệp nhíu mày, đem nho đút cho Tần Dĩ Mục, xoa xoa tay nói: "Tôi sao lại cảm thấy hắn dị ứng với dì, không có chuyện gì mong dì rời đi, thưa dì?

"Hả, dì?! Người bảo dưỡng rất tốt, trên mặt không hề có nếp nhăn thế mà bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa chỉ vào mũi gọi là dì?! Nữ nhân tức giận hơi bước lên, nâng tay lên muốn đánh,"Cậu không được dạy dỗ sao?!"

Đan Kì Diệp nhíu mày, hoài nghi nhìn về phía Tần Dĩ Mục, tuy rằng lời nói không tốt lắm, nhưng mà đầu óc vị phu  nhân này có phải hơi….

"Rõ ràng là bà không hiểu đúng không? Nữ nhân nâng tay được một nửa, nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Tần Dĩ Mục mà cứng rắn dừng lại động tác, lại khiến cho mình tức giận muốn chết, ngồi xuống trên ghế uống một ngụm trà lạnh, ánh mắt xoay chuyển bỗng dưng nghĩ tới cái gì, không khỏi hừ lạnh một tiếng,"người đắc tội với hiệp hội bảo vệ omega chính là hắn?

"Đồng tử Đan Kì Diệp mạnh mẽ co rút lại, lời này là có ý gì? Đắc tội với hiệp hội bảo vệ omega…? Đan Kì Diệp hơi kích động nhìn về phía Tần Dĩ Mục, ban đầu là hắn có ý tốt, muốn hiệp hội bảo vệ làm sáng tỏ đối với danh dự của Tần Dĩ Mục đương nhiên là tốt, nhưng nếu thật sự đắc tội, chỉ sợ Tần Dĩ Mục cũng không có chỗ tốt gì. Tần Dĩ Mục lắc đầu,"Cút đi."

"Tên omega kia tuy rằng lừa con, nhưng gia cảnh cũng đàng hoàng, con cưới hắn không phải mọi chuyện đã tốt đẹp rồi sao? Hiện tại thì tốt rồi, thay đổi một nơi khác tới trường, sự thật liền được tung ra, cũng làm cho omega kia không có mặt mũi nhìn người, cứng rắn đem mẹ con người ta ép ra nước ngoài, Tần Dĩ Mục, lòng con thật ác độc."

"Tôi mời bà cút."

"Tần Dĩ Mục….!

"lặp đi lặp lại nhiều lần nói với bà cũng chỉ có mấy chữ này, tính tình cho dù không nhịn được với người khác, nhưng bà là trưởng bối! Tần Dĩ Mục thản nhiên nói;"Chú tư."

Ngón tay nữ nhân nắm túi sách đã phát xanh, bà hít sâu một hơi, cứng rắn nặn ra một nụ cười, "Được, cứ theo con đi.

"Nói xong, nữ nhân đá văng cửa trước mắt trực tiếp đi ra ngoài. Đan Kì Diệp từ phía sau Tần Dĩ Mục đi ra ngồi vào bên cạnh, trong đầu nghĩ tới toàn là lời nói lúc trước của nữ nhân kia, cảm giác nho ở trên tay cũng không ngọt,"ngồi cùng bàn, có phải tôi gây phiền phức cho cậu không?"

"Không có."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!