Đêm còn chưa khuya, xe chạy trên đường như bay, cán qua vũng nước ở trên đường làm bọt nước bắn ra khắp nơi.
Quán bar nằm ở ngã tư đường trung tâm thành phố, gắn cả một chùm đèn neon chiếu sáng cả con phố.
Đan Kì Diệp trả tiền xuống xe, hai bước nhảy qua vũng nước ven đường, đang chuẩn bị đi vào bên trong quán bar, lại ngẩng đầu thấy Mao Tuấn Vũ cúi người nhếch mông, đang nhìn chằm chằm về phía trước.
Hắn nhíu mày, ỷ vào hai bên có âm nhạc đập ầm ầm che lấp, không cần che dấu bước chân, hắn đi tới bên cạnh người, Mao Tuấn Vũ cũng không kịp phản ứng, đã bị người vỗ vai.
"Ai…?!" hắn đang định quay đầu lại chửi một câu thô tục, nhưng lời đến bên miệng không tìm được từ thích hợp để thay thế liền im lặng mím miệng lại, nặn ra một nụ cười, "Thất gia cậu đã đến rồi."
Đan Kì Diệp "ừ" một tiếng, theo tầm mắt hắn nhìn lướt qua phía trước, lại cái gì cũng không phát hiện, "Nhìn cái gì?"
"Kia, bên kia."
Mao Tuấn Vũ vừa thấy liền biết tầm mắt hắn không tìm được mục tiêu, lúc này giơ tay chỉ nói: "Thấy không? Tần Dĩ Mục ngồi ở trong phòng kia.
"Đan Kì Diệp nhìn trái phải, từ từ lắc đầu. — - Phòng nào? Tần Dĩ Mục ở đâu? Đan Kì Diệp ôm lấy cổ Mao Tuấn Vũ,"Anh em, cậu lừa tôi phải không?
"Vì để cho tôi tới quán bar cuồng hoan với cậu, cậu cũng dám không từ thủ đoạn. Nói bạn cùng bàn của ta tới đây cùng với một omega, loại lời nói dối này mà cậu cũng soạn ra được!"Này…." Mao Tuấn Vũ bị ghìm thiếu chút nữa le lưỡi, vội vàng khoát tay nói: "Thực không phải, tôi thấy thật."
"Khi bức màn của phòng kia chưa buông xuống, tôi tận mắt thấy bọn họ đi vào.
"Mao Tuấn Vũ đi theo vào quán bar, hai mắt thủy chung nhìn chằm chằm Tần Dĩ Mục, vì muốn chờ Đan Kì Diệp đến đây chỉ đường cho hắn. Nghe hắn vừa nói như vậy, đến lúc này Đan Kì Diệp mới phản ứng đây là nói thật. Nếu như vậy, chỉ có cửa sổ thủy tinh kia là có kéo rèm mà thôi. Che kín như vậy, bên trong cũng không nhìn thấy cái gì. Nhưng mà từ bên ngoài cũng không thấy gì, Đan Kì Diệp nghĩ nghĩ nói:"Đi qua xem thử."
"Được!" Mao Tuấn Vũ nói xong muốn đi, đột nhiên lại hỏi: "Cậu không sợ tới quá gần sẽ bị Tần Dĩ Mục phát hiện sao?"
"Không.
"Đan Kì Diệp nói chắc chắn. Mao Tuấn Vũ còn nghi hoặc, chỉ thấy Đan Kì Diệp vỗ vỗ vai hắn, trong ánh mắt lộ ra sự kiên quyết và tự tin, rất có cảm giác— tổ chức tin tưởng cậu. Mao Tuấn Vũ:"???"
Sau đó, một tay của Đan Kì Diệp khoát lên vai hắn, đem thân thể của mình chặt chẽ giấu ở phía sau Mao Tuấn Vũ, nói: "Đi, đi tới đi anh em."
Mao Tuấn Vũ: "…
"Ngày hôm nay, có phải là ngày cuối cùng tôi được sống trên thế giới này hay không? Ghét bỏ là ghét bỏ, Mao Tuấn Vũ lại không dám đem người đẩy ra dời đi, đứng ở phía trước còn dẫn đường. Đi tới cái phòng vừa rồi Tần Dĩ Mục đi vào hắn còn nói:"Nếu lát nữa có chuyện gì, cậu chạy trước, không cần để ý tới tôi.
"Đan Kì Diệp hoài nghi liếc mắt nhìn hắn, chẳng qua là đi lên tìm Tần Dĩ Mục, sao giống như có cảm giác ra chiến trường thế— - còn là loại đối mặt với kẻ địch rất mạnh, có đi mà không có về này."Tôi nói thật, lỡ như…."
"Yên tâm.
"Kế tiếp, hẳn chính là lớn tiếng nói huynh đệ tình thâm, sau đó lại nói tới tình cảm anh em không thể vứt bỏ nhau. Mao Tuấn Vũ đã chuẩn bị tốt, sau đó chợt nghe Đan Kì Diệp nói:"Cậu không cần dặn dò, tôi cũng sẽ làm như vậy.
"— - đẹp chưa! Cậu này làm cho Mao Tuấn Vũ tức giận, thịt trên mặt cũng run lên hai cái."Ha ha, được rồi mập mập, tôi sao có thể bỏ rơi cậu được." Đan Kì Diệp nhìn bộ dạng thở phì phò của hắn, là một cái khí cầu gấu lớn đang được thổi to lên, đáng yêu chết đi được, xoa xoa thịt mập trên mặt hắn, "Tần Dĩ Mục ở nơi này sao?"
Tiểu mập mập cao lãnh hừ nhẹ một tiếng, nói: "ừ."
Mao Tuấn Vũ hỏi: "Gõ cửa đi vào không?
"Đan Kì Diệp mím môi, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên gõ cửa hay không. Lúc hắn tới cũng không nghĩ nhiều như vậy. Hiện tại sắp có thể chạm mặt Tần Dĩ Mục, hắn lại không khỏi suy nghĩ một chút, vì sao lại tới đây, Tần Dĩ Mục đi cùng omega khác liên quan gì tới hắn? Đã chạy tới chạm mặt còn không đủ xấu hổ sao. ở cửa sửng sốt một lúc lâu, người phục vụ đều đi ngang qua hai lần, nếu Mao Tuấn Vũ không ngừng phất tay bảo không cần giúp đỡ, chỉ sợ đã bị hỏi tới. Mao Tuấn Vũ truy vấn hỏi:"Có vào hay không?"
Trải qua suy nghĩ cặn kẽ xong, Đan Kì Diệp thở dài nói: "Quên đi."
"Quên đi?
"Mao Tuấn Vũ đã chuẩn bị tốt động tác đẩy cửa, không nghí tới Đan Kì Diệp lại nói ra hai chữ này, không giống với phong cách trước đây của Đan Kì Diệp! Sao lại đột nhiên ngượng ngùng như vậy."Quên đi cái gì, chúng ta…..
"Mao Tuấn Vũ hơi dừng lại, nhìn cửa trước mắt mà ngẩn cả người. Đan Kì Diệp chọc chọc thịt mềm trên mặt hắn, hỏi:"Làm sao vậy?"
Mao Tuấn Vũ nói: "Tôi hình như nghe thấy thanh âm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!