Chương 30: Đường về

Sắc trời ngoài cửa sổ âm u, mưa rơi tầm tã làm ướt cửa sổ, trong không khí tràn ngập hơi thở ướt át.

Bởi vì trời mưa, bầu trời gần như tối đen.

Trong phòng, Đan Kì Diệp bọc trong chăn ngủ mơ màng, loáng thoáng nghe được tiếng mưa bên ngoài, nghiêng thân mình, híp mắt muốn nhìn ra bên ngoài, nhưng lại bị màn cửa ngăn cản, có lẽ là cũng biết bên ngoài trời mưa.

"Này…. Ngồi cùng bàn." Đan Kì Diệp xoa xoa ánh mắt, nằm úp sấp bên giường giơ tay lay Tần Dĩ Mục, Mấy giờ rồi?

không biết Tần Dĩ Mục tỉnh lúc nào, giờ phút này đang ngồi ở trên nệm sàn nhà, dựa lưng vào tủ đầu giường đọc sách, nghe vậy đưa điện thoại cho hắn.

Đan Kì Diệp mở di động ra, chín giờ?

Chín giờ sáng, hắn a một tiếng, hỏi:

"Xe đón chúng ta về trường học khi nào thì tới?"

Lát nữa.

Đan Kì Diệp gật đầu, tùy tay đặt di động sang một bên, cánh tay hạ xuống bên giường, nhìn như tùy ý chuyển động trong tay Tần Dĩ mục,

"Ngồi cùng bàn, cậu cùng tôi trở về sao?"

Không.

Lái xe trường học sắp xếp chỉ phụ trách đưa bọn họ trở về, cụ thể đưa tới nơi nào thì là do trường học sắp xếp.

Nhưng Đan Kì Diệp hỏi hiển nhiên không phải cùng đường.

"Hả? tôi còn muốn buổi tối đi ra ngoài ăn đồ nướng." Đan Kì Diệp chọc hắn hai cái,

"Trước khi đi học chính thức nên vui chơi thỏa thích, cậu không đi cùng với tôi sao?"

Tần Dĩ Mục không nói chuyện, nhưng thái độ từ chối rất rõ ràng.

Đan Kì Diệp thở dài, Được rồi được rồi. sau đó giọng nói chuyện hiển nhiên mang theo tủi thân,

"Ngồi cùng bàn có phải cậu chê tôi phiền không?"

Tần Dĩ Mục nhìn hắn một cái, không đợi người ta mở miệng, Đan Kì Diệp còn nói:

"Tôi biết tôi thực phiền, chính là tôi chỉ muốn làm bạn bè với cậu mà thôi."

Nói đến cuối cùng, Đan Kì Diệp lại nhịn không được khóc thút thít, nằm sấp ở trên giường, mặt còn chôn vào trong gối đầu làm cho người ta không thấy rõ mặt.

Tần Dĩ Mục ngồi thẳng thân thể, Cậu….

Tôi không sao. Đan Kì Diệp như cũ không ngẩng đầu, thanh âm nói chuyện rầu rĩ:

"Một lát nữa là tốt rồi… cậu chê tôi phiền, không muốn cùng tôi đi ăn cơm cũng là bình thường, tôi có thể hiểu được."

Mày Tần Dĩ Mục nhíu lại, đem sách thuốc bỏ qua một bên, đứng dậy ngồi lên giường, Đi.

Thật sự!? Đan Kì Diệp mạnh mẽ từ trên gối đầu ngẩng lên, vẻ mặt hồng hào hai mắt sáng ngời, trên gối đầu không hề có nước, trên mặt càng không có một giọt nước mắt, trong đôi mắt đen là vui vẻ nhìn hắn.

Chống lại cặp con người kinh ngạc kia, mày Tần Dĩ Mục từ từ nới lỏng, ánh mắt dần dẫn trở nên bất đắc dĩ.

Đan Kì Diệp chạm vào mu bàn tay Tần Dĩ Mục, thật cẩn thận lộ ra một nụ cười lấy lòng,

"ngồi cùng bàn cậu không tức giận chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!