Chương 3: Cho ăn

Miệng vết thương không sâu, máu ở vết thương cũng đã khô.

Dán hay không dán cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng Đan Kì Diệp vẫn dùng, dù sao cũng là tấm lòng của bạn cùng bàn.

Làn da của Đan Kì Diệp thực trắng, so sánh với nhưng omega khác mà nói, không có loại mềm mại nữ tính, ngược lại lại có cảm giác thực khí khái anh hùng, băng cá nhân màu nâu nhạt dán ở trên mặt, lại có một sự khinh miệt không thể giải thích, giống như một loại trang trí.

Tiểu mập thấy hắn bị thương, lúc này nghĩa khí vỗ vỗ ngực,

"Ai làm vậy? sau khi tan học anh em đòi lại công bằng cho cậu."

Không có việc gì.

Đàn Kì Diệp sờ sờ cái băng cá nhân, chạm như vậy mà không cảm thấy đau, không chừng là lúc nào đó sơ ý đụng phải, bản thân mình cũng không biết sao lại như vậy sao có thể tìm người trả thù, thế nhưng cũng phải nói lại….

Đan Kì Diệp nheo lại hai tròng mắt, hơi có chút đăm chiêu đánh giá Mao Tuấn Vũ,

"Cậu sao lại ở đây? Sao lại trở thành bạn học cùng lớp với tôi thế bạn học tiểu mập?"

Mao Tuấn Vũ là bạn học sơ trung của Đan Kì Diệp, lúc sơ trung cùng nhau chơi đùa, bắn chim trên trời, xuống biển mò cá tất cả các hạng mục giải trí thiên nhiên đều cùng nhau chơi, quan hệ rất tốt khỏi phải nói, chỉ là thành tích của hai người kém nhau rất nhiều.

Đan Kì Diệp thi vào trường sơ trung số 1, Mao Tuấn Vũ lại không tin, chỉ lo cùng nhau chơi đùa, Đan Kì Diệp cũng không muốn hỏi nhiều như vậy, thế nhưng ngày đầu tiên đi học lại đụng phải đồng bọn.

Mao Tuấn Vũ cười ha ha, thịt ở trên mặt cũng run lên, có thể cùng Đan Kì Diệp học chung một lớp hắn thật vui vẻ,

"Tôi không phải là muốn cho cậu kinh hỉ sao!" Khi nói chuyện còn vỗ lên vai Đan Kì Diệp, còn quăng cho hắn ánh mắt ca thật tốt.

Mao Tuấn Vũ còn cảm thấy thời gian trước mình giấu rất tốt, không nhịn được khoe ra,

"Thế nào Thất gia, kinh hỉ hay là sợ hãi?"

Kinh hỉ.

Đan Kì Diệp liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười vẫy tay với hắn, Cậu tới đây.

Hả? Bởi vì Đan Kì Diệp đang ngồi, Mao Tuấn Vũ tuy rằng đứng ở bên cạnh bàn nhưng cách hắn cũng xa, nghe vậy liền cúi thân mình, nhưng bởi vì bụng to hắn chỉ có thể cúi xuống một chút.

Nhưng mà ngay sau đó, hai tay Đan Kì Diệp liền kéo thịt trên gò má hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Cậu còn kêu ngày này là kinh hỉ sao? Kinh hỉ cái gì mà kinh hỉ? loại chuyện này còn nhịn một thời gian dài như vậy mới nói, hả?!"

"Ai ui ai ui, Thất gia, đau, đau, đau…."

Đau là được rồi.

Ngao!

….

Mười phút giữa hai tiết rất nhanh qua đi, trước tiên là tiếng chuông chuẩn bị.

Tiếng chuông chuẩn bị vang lên Đan Kì Diệp liền thả người, Trở về đi học đi.

Mao Tuấn Vũ xoa xoa thịt trên mặt mình trở về chỗ ngồi, Đan Kì Diệp ra tay thật không lưu tình, chà xát nửa ngày mà mặt cũng chưa hết hồng.

Mao Tuấn Vũ vừa mới ngồi lại chỗ của mình, ngẩng đầu liền nhìn thấy hắn đang nói chuyện với bạn cùng bàn vừa mới trở về.

Tư thế của Đan Kì Diệp thực đặc biệt, ghế bốn chân còn có chỗ tựa lưng, khoảng cách với bàn cũng không nhỏ, một người một chỗ không gian rất lớn.

Đan Kì Diệp cứ như vậy tựa ra phía sau, chỗ tựa lưng vừa lúc chạm vào bàn phía sau, còn vừa lúc cản đường đi vào chỗ của Tần Dĩ Mục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!