Không đợi hắn trả lời, phía sau lại có thêm một tin nhắn.
[Cái omega kia sao lại như vậy? cậu tìm người?]
[không.]
[hả? vậy hắn uy hiếp hội trưởng làm gì? Tôi còn tưởng cậu cố ý tìm người tốc chiến tốc thắng chứ.]
Tần Dĩ Mục không có trả lời lại, chỉ tùy ý trượt lên xuống trên điện thoại, trực tiếp đem những tin nhắn kia vứt vào thùng rác.
Đan Kì Diệp ăn xong một miếng bánh hoa đào cũng không ăn nổi nữa, tuy rằng ăn ngon, không ngọt không ngán, nhưng bánh ngọt nếu ăn nhiều cũng sẽ cảm thấy ngán, không phải ở vấn đề bánh ngọt, là vấn đề ở khẩu vị của Đan Kì Diệp.
Quay đầu thấy Tần Dĩ Mục còn đứng ở bên giường, giống như là đang ngây người.
Đan Kì Diệp nghĩ nghĩ, lấy một miếng bánh hoa đào nhỏ, lấy một miếng lớn thì rất khó mà lại dễ dàng rớt ra vụn bánh, lây một miếng nhỏ thì dễ dàng hơn nhiều.
"Ngồi cùng bàn, nếm thử một chút đi?" nói xong động tác trên tay cũng không chờ Tần Dĩ Mục đồng ý, rất chủ động đem miếng bánh hoa đào tới bên miệng Tần Dĩ Mục, Hương vị không tồi.
Tần Dĩ Mục né tay hắn, đối với loại điểm tâm ngọt này cũng không hứng thú, Tự cậu ăn.
Đan Kì Diệp kéo cổ tay áo hắn quơ quơ,
"Đừng cao lãnh như vậy, mau nếm thử chút, cậu xếp hàng lâu như vậy mua bánh hoa đào, tự mình lại không muốn nếm thử, hương vị như thế nào sao?"
Tân Dĩ Mục: Không muốn.
Đan Kì Diệp không nghe theo không buông tha nói:
"Cậu không muốn tôi liền quấn lấy cậu, quấn đến khi nào cậu muốn mới thôi."
…..
Sau một trận trầm mặc, miệng Tần Dĩ Mục ngậm một miếng bánh hoa đào.
Đan Kì Diệp cố nén ý cười, không để cho Tần Dĩ Mục thấy nụ cười trên mặt—
- lúc sau cười ra tiếng, bị đánh là không thể chạy.
Nhưng mà ăn bánh hoa đào giống như ăn độc dược, tình huống này cũng hơi khôi hài, Đan Kì Diệp đem khóe miệng kéo xuống, cuối cùng phải dựa vào một tiếng khụ cười cười nói, hỏi: Ăn ngon không?
Tần Dĩ Mục cau mày, động tác nhai nuốt rất chậm nhưng không dừng lại, giống như qua một thế kỉ, Đan Kì Diệp nghe thấy hắn nói: Ăn ngon.
Đan Kì Diệp hoàn toàn không nhịn được, ha ha cười to ra tiếng, trên tay còn vỗ vỗ bả vai Tần Dĩ Mục,
"Ha ha, ông trời của tôi…. Ngồi cùng bàn—! Cậu sao có thể, sao có thể đáng yêu như vậy?"
Mặt người kia nhăn lại giống như hận không thể đem ngũ quan túm lại một chỗ, mắt thấy chính là khó ăn, thế mà còn muốn che dấu lương tâm để khen ngon nữa.
"Cậu sao lại không thích ăn ngọt."
Đan Kì Diệp đem bột điểm tâm còn lại tự mình ăn, hàm hồ nói:
"Tôi nhớ rõ cửa hàng Phúc Yên có điểm tâm mặn, ngày mai tôi mua cho cậu thử xem."
Không cần.
Đừng khách khí. Lúc trước Đan Kì Diệp đã nếm thử qua điểm tâm mặn, hương vị kỳ thật cũng không tồi, cũng không biết Tần Dĩ Mục có thích hay không.
Cậu….
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!