Chương 25: Tìm đánh

Đầu ngón tay lạnh lẽo đặt lên lòng bàn tay, năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, nơi ngón tay hơi cong lại đã hơi xanh tím, có thể là mới bị đụng, cho nên còn chưa hiện rõ, chính là bởi vì làn da quá trắng nên mới có thể hiện ra như vậy.

Ngón tay Đan Kì Diệp nhẹ nhàng chạm vào vết thương, thật cẩn thận nói: "Đau không?

"thanh âm rất thấp giống như nói lớn tiếng một chút sẽ dọa vết thương bị đau. Tần Dĩ Mục:"Không.

"Nói xong, hắn liền rút tay về. Tần Dĩ Mục nói:"Ngủ đi."

Đan Kì Diệp lắc đầu, "Không mệt.

"hắn ngồi về bên cạnh, lần nữa cầm lấy tay Tần Dĩ Mục, đặt lên đùi mình, hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên, nói là xoa, cũng chỉ là dùng bụng ngón tay xoa tới xoa lui mà thôi. Có lẽ như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn một chút. Nhưng mà, thực chất tác dụng rất nhỏ bé, trơ mắt nhìn mu bàn tay trắng nõn dần dần bầm tím, Đan Kì Diệp không khỏi hơi sốt ruột, hắn nghiêng người hỏi:"Bác tài, còn bao lâu mới tới?"

Lái xe nói: "Nhanh thôi, khoảng mười phút nữa là tới.

"Đan Kì Diệp thở dài trong lòng, nhìn vết thương trên tay mà buồn thiu, hắn cũng không dám xoa giúp nữa. — - nhìn thôi cũng biết là rất đau. Nhưng trên mặt Tần Dĩ Mục vẫn nhàn nhạt, thật giống như người bị thương không phải hắn. Đan Kì Diệp sợ hắn bị thương tới xương, cẩn thận nói:"Nếu không…. Đi bệnh viện kiểm tra xem."

Tần Dĩ Mục nháy mắt rút tay lại, hình như là muốn xác định tay mình cũng không bị thương, ôm lấy Đan Kì Diệp đặt lên vai mình, mắt nhìn phía trước, lạnh giọng nói: "Ngủ."

Đan Kì Diệp: "….

"Không cần phải cứng rắn thôi miên như vậy được không? ấm lòng là ấm lòng, chỉ là hơi đau cổ. uốn éo đầu thoát khỏi tay hắn, Đan Kì Diệp xoa xoa cổ hơi đau, hắn nói:"Vậy nếu cậu không thoải mái nhớ phải đi bệnh viện."

"Ừ.

"Câu trả lời này nghe sao lại có lệ như vậy chứ. Đan Kì Diệp thở dài, đem tay hắn kéo lại tiếp tục xoa giúp hắn. Thời gian dài lặp đi lặp lại một động tác, ngón tay của Đan Kì Diệp cũng hơi đau, mở ra năm ngón tay cứng ngắc, sau đó lại nắm lại, lặp lại vài lần mới cảm thấy bàn tay không còn cảm giác khôi phục lại bình thường, đúng lúc này, lái xe dừng xe lại. Lái xe quay đầu lại nói với bọn họ:"Bạn học, tới rồi.

"mở cửa xe đi xuống, chạy tới phía sau giúp bọn họ lấy hành lý. Đan Kì Diệp duỗi thắt lưng nói:"Quay về khách sạn tôi muốn ngủ, là loại vừa nằm xuống gối là ngủ.

"Tần Dĩ Mục liếc hắn một cái, không nói gì. Nhận thấy tầm mắt của hắn, Đan Kì Diệp đầu tiên là sửng sốt, chợt cười sờ sờ mặt mình, nghiêng mặt qua, triễn lãm sườn mặt hoàn mĩ của mình,"Đẹp không?

"Giống như là một con công đang xòe đuôi, liều mạng lay động bộ lông của mình, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của Tần Dĩ Mục. Tần Dĩ Mục trầm mặc mở cửa xe,"rầm

"một tiếng ngăn cản tất cả những lời Đan Kì Diệp đang muốn nói ra. Đan Kì Diệp cũng vội vàng xuống xe theo,"Ngồi cùng bàn cậu đi nhanh như vậy làm gì, tôi cũng không ăn cậu."

Đang nói chuyện, thân ảnh ở phía trước đột nhiên dừng lại, Đan Kì Diệp không kịp trốn liền đụng phải, "Ai ui….

"Hắn vuốt chóp mũi bị đụng, hít hít cái mũi vài cái cảm giác ánh mắt cũng muốn ướt— - đau tới mức nước mắt sinh lý cũng muốn chảy ra."Ngồi cùng bàn cậu sao lại như vậy."

Vừa dứt lời, Tần Dĩ Mục hơi hơi nghiêng người, ánh mắt Đan Kì Diệp tinh chuẩn dừng trên người chủ nhiệm lớp, hắn vội vàng từ phía sau ngồi cùng bàn lui lại đứng qua bên cạnh, nói: "Chào cô ạ."

Ngô Tú Cần hơi hơi nghiêng đầu, "em cầm hành lý quay về khách sạn trước, cô có chút chuyện nói với Tần Dĩ Mục."

Đan Kì Diệp lén lút liếc mắt một cái, ý đồ muốn từ trên mặt Tần Dĩ Mục nhìn ra ý tứ khác với chủ nhiệm lớp, nhưng khuôn mặt của Tần Dĩ Mục giống như núi băng tám năm không di chuyển, ánh mắt cũng không di chuyển một chút, hắn bất đắc dĩ nói: "Được."

Chỉnh là hắn không nhịn được tò mò, tìm Tần Dĩ Mục là có chuyện gì?

Lúc huấn luyện quân sự huấn luyện viên cũng tìm Tần Dĩ Mục, như thế nào hiện giờ đã đi ra, chủ nhiệm lớp lại bắt đầu tìm.

Nếu có liên quan tới chuyện thi đấu, hẳn là cũng sẽ kêu hắn tham gia, không biết có phải hắn lỗi giác hay không, luôn cảm thấy Tần Dĩ Mục có chuyện gạt mình.

…. Không.

Tần Dĩ Mục có rất nhiều chuyện gạt hắn.

Đan Kì Diệp nhìn chủ nhiệm lớp cùng Tần Dĩ Mục rời đi, hắn đang chuẩn bị đi lấy hành lý, đột nhiên Tần Dĩ Mục lại nghiêng đầu nhìn hắn một cái, động tác kia rất nhẹ, thậm chỉ có một loại lỗi giác "hắn chỉ tùy ý di chuyển mà thôi", nhưng Đan Kì Diệp cảm thấy, hắn đang nhìn mình.

Người có cảm xúc nội liễm như Tần Dĩ Mục, có rất nhiều tình huống, ánh mắt là thứ trao đổi cảm xúc duy nhất.

Có lẽ là cách hơi xa, Đan Kì Diệp không thấy rõ ánh mắt của Tần Dĩ Mục, hắn mỉm cười múa may hai tay với Tần Dĩ Mục, nhưng mà ở trong ánh mắt cô giáo là hai bạn nhỏ đạt được nhận thức chung nên vừa hồi hộp vừa hưng phấn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!