Chương 23: Chép sách

"Ngồi cùng bàn, ai ngây thơ?" Đan Kì Diệp đứng lên, không nghe theo không từ bỏ cùng hắn đoạt khăn mặt.

Tần Dĩ Mục hình như lười cùng hắn ầm ĩ, thấy hắn đến đây đoạt, liền thuận tiên đưa khăn mặt cho hắn.

Nhưng mà mục tiêu của Đan Kì Diệp chính là cái này, hắn trực tiếp đem khăn mặt vứt sang  một bên, lại giữ lấy tay áo của Tần Dĩ Mục,

"Ngồi cùng bàn cậu nói xem, ai ngây thơ?"

Cậu.

Không phải tôi đâu. Đan Kì Diệp nhảy lên tại chỗ, một tay ôm lấy cổ Tần Dĩ Mục muốn kéo người xuống, Là cậu mới đúng.

Tần Dĩ Mục đứng sừng sững: Là cậu.

Không phải! Đan Kì Diệp nhếch môi cười, Phải….

Chúng ta.

Đang nói chợt dừng lại, lời đang muốn nói đến bên miệng, Đan Kì Diệp đặc biệt không có tiền đồ mà cười đến không thấy mắt, Đúng, chúng ta.

Đều ngây thơ.

Hai người mười sáu mười bảy tuổi.

Ngây thơ giống như hai đứa trẻ đi nhà trẻ, ngây thơ đấu võ mồm với nhau.

Tần Dĩ Mục vỗ vỗ vai, ngủ.

Không ngủ. Đan Kì Diệp không muốn dừng lại trả lời,

"Lúc này mới mấy giờ."

Đan Kì Diệp không hề buồn ngủ, càng không cần nói vừa rồi còn ngủ, hiện tại hắn thế nào cũng không ngủ được.

Nhưng hắn cũng là người lí lẽ rõ ràng, hắn chơi đùa ầm ĩ cả ngày, nhưng Tần Dĩ Mục lại bận rộn một ngày, tuy rằng không biết bận rộn cái gì, nhưng hẳn là cũng rất mệt, Đan Kì Diệp buông tay ra, hỏi hắn:

"Ngồi cùng bạn cậu mệt sao?"

Tần Dĩ Mục tiện tay cầm lấy sách thuốc, tựa vào đầu giường đọc.

Dựa vào hành động thực tế cho thấy, hắn không  mệt mỏi như vậy.

Ánh mắt Đan Kì Diệp xoay hai vòng, cười hì hì đi qua, ở trên chiếc giường đơn hẹp, cứng rắn vì mình tìm một chỗ nhỏ ngồi xuống.

Tần Dĩ Mục nhìn không chớp mắt, cẩn thận lật xem sách thuốc, Đan Kì Diệp thấy thế, hai ngón tay lén lút bắt chước động tác đi đường, từ trên nệm giường đi tới bên người Tần Dĩ Mục.

Từ trên đùi đi về phía trước một chút, đầu ngón tay mát xa quần ngủ mỏng manh, từ từ đi về phía trước, mỗi một tấc di chuyển rất là chậm.

Lại đi lên trên, chính là….

Tần Dĩ Mục ôm lấy tay hắn, Đan Kì Diệp hoảng sợ, trừng mắt, nhìn thấy cơ bụng gần trong gang tấc hắn hận không thể cắn răng khóc thành tiếng.

Chỉ, kém, một, chút, mà, thôi !

Thế nhưng đã bị tóm được, Đan Kì Diệp cũng không để ý tới những cái này, ngẩng đầu muốn cùng Tần Dĩ Mục trao đổi một chút về chuyện đêm nay, trắng đêm nói chuyện vui vẻ, « Ngồi cùng bàn, dù sao cậu cũng không phiền, chúng ta chơi chút gì đi. »

Tần Dĩ Mục buông tay hắn ra, một tay lại lật một trang sách.

Ánh mắt hắn từ đầu tới cuối đều không rời khỏi cuốn sách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!