"Nôn—!"
Trên tay Đan Kì Diệp run lên, thiếu chút nữa không cầm chắc nước khoáng, hắn vội vàng lộ ra một nụ cười thân thiết với Tần Dĩ Mục, quay đầu liếc mắt nhìn Mao Tuấn Vũ một cái, cậu nôn cái gì mà nôn?!
Mao Tuấn Vũ rất vô tội, dùng ánh mắt trao đổi: vừa rồi uống nước bị sặc.
Đan Kì Diệp nhíu mày: trùng hợp?
Mao Tuấn Vũ nhíu mày khẳng định: trùng hợp!
Đan Kì Diệp mở mắt, tạm thời tin tưởng cậu vậy.
Lúc bọn họ dùng ánh mắt trao đổi, Tần Dĩ Mục đã lấy nước khoáng qua, mở ra một lần nữa đưa lại.
Đan Kì Diệp tiếp nhận nước khoáng uống một ngụm, nước khoáng lạnh lẽo mang theo một ít vị ngọt, sau khi nuốt xuống cả người đều cảm thấy mát mẻ, hắn thở phào một hơi, trời lạnh mà được uống nước lạnh thì thật là quá sung sướng.
"Cám ơn ngồi cùng bàn."
Đan Kì Diệp nhìn hắn, nụ cười trên mặt đều không che dấu được, cầm lấy một lọ nước khoáng nói: "Ngồi cùng bàn cậu cũng khát nước rồi, nào, bạn học tiểu Đan tốt nhất thế giới của cậu đã chuẩn bị nước ướp lạnh cho cậu rồi này ~"
Tần Dĩ Mục thản nhiên nói: "Không cần."
Thấy người muốn đi, Đan Kì Diệp vội vàng đi qua ngăn cản đường đi của hắn, hai tay mở ra ngăn cản hắn, lẩm bẩm nói: "Đừng, cần gì phải khách khí với tôi như vậy, một lọ nước mà thôi.
"Tần Dĩ Mục không nói, nghiêng người lách qua hắn muốn đi, Đan Kì Diệp đương nhiên không chịu, giống như một con cua, Tần Dĩ Mục đi sang bên kia, hắn liền đi qua bên kia, cứng rắn lấy cánh tay nhỏ bé của mình, chặn đường đi của Tần Dĩ Mục. Bất đắc dĩ, Tần Dĩ Mục nói:"Cám ơn."
"Đừng khách khí!" Đan Kì Diệp đưa nước khoáng qua, chỉ thấy Tần Dĩ Mục nâng tay lướt qua tay hắn… "Ừ?
"Không để ý tới hoài nghi của Đan Kì Diệp, Tần Dĩ Mục trực tiếp cầm lấy cái chai đã bị uống hết hai phần ba. Đan Kì Diệp:"???"
"Ngồi cùng bàn cậu lấy lộn…."
Nói còn chưa dứt lời, Tần Dĩ Mục đã mở ra uống một ngụm, lúc ngồi cùng bàn nhìn qua, Đan Kì Diệp vội vàng khép hai chân lại, hai tay đặt sau lưng, nghiêm trang nói, "Không có việc gì không có việc gì, cậu uống chậm một chút, nước ướp lạnh không thể uống quá nhanh."
"Ừ."
Mao Tuấn Vũ bỏ lại bình nước khoáng đi qua, cười hề hề nói: "Thất gia Thất gia."
"Ừ? Cái gì?
"vẻ mặt Đan Kì Diệp mờ mịt nhìn hắn. Mao Tuấn Vũ nhìn xung quanh, hình như muốn nói chuyện tư mật gì đó, nhìn nhìn bốn phía phát hiện người nhiều cũng không an toàn, vì thế vẫy tay với hắn, có ý muốn nói thầm. Đan Kì Diệp thấy thế cũng bị khơi mào lòng hiếu kì, đưa lỗ tai qua nghe hắn nói thầm:"nhĩ hảo chân chó."
Đan Kì Diệp: "???"
"Cậu đúng là ba ngày không đánh liền muốn lật phòng mà.
"Đan Kì Diệp kéo kéo cổ áo, ánh mắt sắc bén nhìn hắn, cổ tay dùng lực một chút, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Mao Tuấn Vũ lùi lại ba bước, vuốt mũi cười hì hì,"Đùa thôi, chỉ đùa một chút mà thôi!
"Đan Kì Diệp mắt điếc tai ngơ, nên đánh vẫn phải đánh. Nắm tay hắn xoay tròn đang định qua chào hỏi. Đúng lúc này, phía sau vang lên thanh âm của Tần Dĩ Mục—"Tập hợp.
"Nắm tay múa may được một nửa liền phải dừng lại, Đan Kì Diệp quay đầu nhìn, xác định mình không có nghe sai, kết quả vừa lúc thấy Tần Dĩ Mục cũng đang nhìn mình. Hắn vội vàng thu nắm tay lại, cười như hoa hướng dương chạy tới,"Ngồi cùng bàn tôi tới rồi!
"Đan Kì Diệp là nghệ thuật gia thay đổi sắc mặt nổi danh quốc tế. Mao Tuấn Vũ:"…."
Cậu TM còn không bằng đánh tôi một chút.
….
Một ngày huấn luyện quân sự dưới sự kêu than mệt mỏi của các học sinh mà từ từ chấm dứt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!