Hai năm trước.
Ánh mặt trời sáng sớm vừa ló dạng, gió nhẹ mát lạnh.
Những sạp hàng bên đường đã khói bay nghi ngút.
Đan Kì Diệp vội vàng chạy ra hành lang, dừng lại ở một cái sạp,
"Chú Vương, cho con hai cái bánh bao."
Tiểu Đan?
Chú Vương bán sớm một chút lưu loát lấy cho hắn hai cái bánh bao cho vào túi,
"hôm nay sao lại dậy sớm thế?"
"Ngày đầu tiên đến trường." không kịp nhiều lời, Đan Kì Diệp trả tiền, nhận lấy bánh bao, hắn vẫy tay:
"Chú Vương, cháu đi trước."
Đan Kì Diệp vừa nói chuyện vừa theo dòng người như nước chảy.
Chú Vương thấy hắn nghiêng ngả lảo đảo giống như sắp té, vội vàng nói:
"Chậm một chút, còn kịp mà."
Đã biết!
….
Điểm thi đầu vào năm nay là 500 điểm, Đan Kì Diệp thi được 493 điểm thuận lợi tiến vào trường trung học số 1 ở thành phố Xuyên Nạo.
Cả kì nghỉ hè chơi đùa cũng không nhận ra được sắp tới ngày khai giảng, vì thế ngày đầu tiên khai giảng, liền dậy trễ.
Hoàn hảo trước đây thuê phòng ở gần trường học, đi bộ chỉ mất mười phút, nếu không hôm nay thật sự là dậy trễ.
Miệng cắn nửa cái bánh bao, Đan Kì Diệp xách túi sách chạy như điên.
Đột nhiên, lúc thấy trước mắt là cửa trường học, Đan Kì Diệp dừng lại bước chân, hai ba cái cắn xong bánh bao, chậm rì rì đi vào ngõ nhỏ bên cạnh.
Vừa mới tiến vào ngõ nhỏ, liền nhìn thấy ba tên lưu manh cà lơ phất phơ, đang vây quanh một học sinh mặc đồng phục trường học, túi sách bị ném ở bên chân, ba tên lưu manh cao lớn lại vây quanh một người nhỏ bé ở chính giữa nhìn thật đáng thương.
"…. Tiểu tử có phải cố ý muốn kéo dài thời gian hay không? Mặc quần áo như vậy sao mà một chút tiền cũng không lấy ra được?"
"ha, Tần Dĩ Mục mày nên suy nghĩ cho tốt, nhất trung Xuyên Nạo này đều là địa bàn của ba chúng tao, hôm nay không lấy tiền ra đây, sau này mỗi ngày tan học đều chặn đường mày."
"Đúng vậy đúng vậy, cũng đừng nói các anh trai không cho mày cơ hội."
Khụ khụ!
Ai? nghe thấy thanh âm, ba người chợt quay đầu lại.
Chỉ thấy Đan Kì Diệp tùy tay đem cặp sách đặt ở trên đất, lại hứng thú nhìn bọn họ,
"Anh trai, ngày đầu tiên khai giảng lại vội vàng chặn đường người ta, như thế nào, các người đầu tháng cũng phải báo cáo công trạng sao?"
"Mày quản cái rắm, cút sang một bên đi!"
"Mày chặn chính là người cùng học nhất trung với gia, chuyện này gia nhất định phải quản." Nói xong, Đan Kì Diệp đi qua, vừa hoạt động tay chân, vừa nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!