Chương 19: Lưng

Sau khi lau mặt xong, Tần Dĩ Mục thậm chí cầm bàn chải đánh răng và kem đánh răng tới đây, Đan Kì Diệp không có thói quen được người khác hầu hạ, hắn vội vàng ngồi dậy, cười hì hì đi qua nói:

"Ngồi cùng bàn vất vả, còn lại để tôi tự mình làm."

Khi nói chuyện còn không quên nhận lấy bàn chải đánh răng.

Bàn chái đánh răng bị Tần Dĩ Mục cầm ở trong tay, lúc Đan Kì Diệp cầm khó tránh khỏi sẽ chạm vào, hơn nữa hắn cũng không để ý, ngạp một cái, trong mắt đều bị nước mắt sinh lý làm tầm mắt mơ hồ, nắm nắm hai cái không nắm được bàn chải đánh răng, lại tập trung nhìn một cái mới phản ứng lại, đã biết là cầm phải tay Tần Dĩ Mục.

Đan Kì Diệp nhíu mày, thích thú nhìn hắn,

"Ngồi cùng bàn, cậu sao lại không né?"

Tần Dĩ Mục trầm mặc đem bàn chải đánh răng đưa cho hắn, xoay người rời khỏi kí túc xá.

Đan Kì Diệp cầm bàn chải đánh răng, lại nhìn bóng dáng Tần Dĩ Mục vội vàng rời đi, nhịn không được cười ra tiếng,

"này này, ngồi cùng bàn cậu quá đáng yêu."

Sờ sờ tay nhỏ bé liền đỏ mặt, bạn nhỏ ngồi cùng bàn thật ngây thơ.

Đan Kì Diệp cười đủ liền nhìn thời gian, thật sự là sắp trễ, hắn vội vàng chạy vào buồng vệ sinh.

Rửa mặt xong Đan Kì Diệp thanh tỉnh không ít, lúc lau mặt cũng thuận tay lau luôn trán, chính là thời gian quá ngắn lau không sạch sẽ, rõ ràng tùy tay vuốt lên, vừa nhìn liền thấy một chút tóc lộn xộn cũng không có.

Trong vòng ba phút rửa mặt xong, mặc quần áo còn thuận tiện chải đầu.

Đan Kì Diệp tính toán trực tiếp tới sân huấn luyện xếp hàng, kết quả vừa ra khỏi cửa, liền thấy một người đứng ở cửa.

Lúc này hắn liền vui vẻ, Ngồi cùng bàn?

Còn tưởng rằng người đã đi rồi.

Không nghĩ tới vẫn còn đứng ở cửa.

Đan Kì Diệp tiến lên, ôm lấy cổ Tần Dĩ Mục,

"Ngồi cùng bàn ~ cậu là đang đợi tôi sao? Cậu là đang đợi tôi đúng không? Cậu khẳng định là đang chờ tôi!"

Dường như nói chuyện phiếm với Tần Dĩ Mục, nhưng càng giống như là đang lầm bầm hơn.

Hoàn toàn không cần Tần Dĩ Mục trả lời, liền tự mình nhận lấy câu chuyện.

"Cậu cũng quá tốt đi." Đan Kì Diệp ôm hắn, vừa đi vừa nói, hắn thật không nghĩ tới, đã sắp muộn rồi, Tần Dĩ Mục thế nhưng còn ở cửa chờ hắn.

Tần Dĩ Mục mắt điếc tai ngơ, không chớp mắt nhìn phía trước, vững như cột đá, để cho Đan Kì Diệp ôm.

"Ngồi cùng bàn, chờ sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, cậu có đi quán đồ nướng đó làm thêm nữa không? Mấy ngày nay cậu không đi, có thể bị trừ tiền lương hay không?"

"Cậu sao lại không để ý tới tôi? Trò chuyện nào, cứ đi trong im lặng như vậy, rất đơn điệu nha."

Ngồi….

Tần Dĩ Mục thản nhiên liếc mắt nhìn hắn: Câm miệng.

Đan Kì Diệp khép miệng lại, cứng rắn mìm thành một đường thẳng,

"ư ư, ư ư ư, ư ư ư ư?"

Tần Dĩ Mục: …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!