"Dễ nghe là đang khen tôi sao?" Đan Kì Diệp vui vẻ chịu không nổi, ngoài miệng lại còn nói cứng, « Cậu như vậy tôi rất đau lòng. »
« Khen. »
Sau đó, Đan Kì Diệp mong đợi nhìn động tác tiếp theo của Tần Dĩ Mục.
…. Không, không có sau đó.
« Cứ như vậy ? » Đan Kì Diệp muốn xỉu, không phải là cậu đang đùa tôi đấy chứ.
Lời khen của cậu so với lên mạng tìm kiếm còn có lệ hơn.
Tần Dĩ Mục nghĩ nghĩ : « Rất êm tai. »
Đan Kì Diệp : « …. »
So với dễ nghe thì hơn một chữ.
rất là từ ngữ người nói chuyện hay đặt ở phía sau để cường điệu cảm xúc, bởi vậy biểu đạt ra… đối, phương, phát huy, tốt.
Hơn nữa sau khi nói lời này Tần Dĩ Mục còn thể hiện vài phần vô tội.
Đan Kì Diệp thở dài, kéo dài âm điệu nói:
"Ngồi cùng bàn à, nói vài lời dễ nghe đi chứ…."
lạch cạch
Kẹo từ trong tay Tần Dĩ Mục từng viên từng viên rơi tán loạn trên người Đan Kì Diệp, bởi vì không chính xác, hai bên trái phải còn rơi xuống không ít.
Tần Dĩ Mục nói: Ăn kẹo.
Đan Kì Diệp không phải là người thích ăn đồ ăn vặt, nhưng thỉnh thoảng vẫn ăn một viên kẹo, một cái bánh bích quy, chứ không phải là miệng không thể rời khỏi những thứ này, mang theo sô cô la chỉ là vì thỉnh thoáng muốn cải thiện bữa ăn một chút, nhưng sau khi bị huấn luyện viên cầm đi, còn lại ở trong tay hắn chỉ có một cây cuối cùng mà Tần Dĩ Mục cầm đi kia thôi, sô cô la đã bị chảy— nhưng vẫn luyến tiếc ăn.
Hiện tại Tần Dĩ Mục lấy ra nhiều kẹo như vậy, ánh mắt Đan Kì Diệp sắp trợn to, Cậu lấy kẹo ở đâu?
Mua. Tần Dĩ Mục mở một viên kẹo ra, đi qua để bên miệng Đan Kì Diệp,
"Ăn kẹo, đừng tức gận."
Đan Kì Diệp nào có tức giận, đa số vẫn là muốn đùa hắn, nhìn thấy bạn cùng bàn vẻ mặt nghiêm túc như một ông lão lộ ra một vẻ mặt ngoài dự kiến như vậy, lại càng muốn đùa hắn.
Răng nanh cắn kẹo, vị hoa quả ở trong kẹo chảy ra miệng, hương vị hoa quả chua chua ngọt ngọt ăn ngon lắm.
Đan Kì Diệp cười nói:
"Cậu cũng ăn một viên đi, ăn ngon lắm."
Không.
Dường như là từ chối trong dự kiến.
Đan Kì Diệp tùy tay mở ra một viên kẹo hoa quả, nói:
"Cậu không phải nghĩ là để dành cho tôi ăn đấy chứ? Huấn luyện quân sự chỉ có mười lăm ngày, tôi ăn không hết nhiều như vậy."
Tần Dĩ Mục không nói, trầm mặc đem kẹo ở trên giường nhặt lên cho vào trong gói.
Này, chờ một chút…. Đan Kì Diệp giơ tay muốn ngăn cản tay hắn, kết quả động tác của Tần Dĩ Mục mau hơn hắn, hắn cũng không kịp cứu giúp mấy viên kẹo từ trong tay Tần Dĩ Mục,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!