Hai người cách rất gần, dưới ánh mặt trời nóng cháy, hô hấp ấm nóng lại quanh quẩn giữa hai người, Đan Kì Diệp nhìn thoáng qua tầm mắt của Tần Dĩ Mục, nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng nõn của đối phương, hầu kết phía trên gồ lên, mồ hôi từ phía trên chảy xuống, tạm dừng ở hầu kết một lúc rồi trượt xuống dưới.
Đan Kì Diệp buông ánh mắt, không biết vì sao, lại cảm thấy một màn này thật là chói mắt.
Lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, khoát lên trên vai đối phương, nghiêng người tạo ra một khoảng cách với lòng ngực của Tần Dĩ Mục, thì ra là như thế, tim hắn nãy giờ vẫn đập bình bịch.
….. vừa rồi chạy quá nhanh sao?
Vì sao lại hồi hộp như vậy?
Thanh âm tìm đập giống như ở trong tai, bình bịch trầm đục làm cho Đan Kì Diệp rất bất đắc dĩ.
Tần Dĩ Mục hẳn là cũng cảm giác được.
Không, không đúng.
Đây không phải là tiếng tim hắn đập.
Như là muốn xác minh suy đoán của mình, Đan Kì Diệp lặng lẽ đè lại ngực, quả nhiên, tốc độ tim đập thật bình thường.
Đan Kì Diệp bỗng dưng ý thức được cái gì, cẩn thận nâng mắt nhìn người đang ôm mình, nhanh chóng liếc mắt nhìn đối phương, nhìn thấy Tần Dĩ Mục xụ mặt cũng không có gì khác thường, hắn không khỏi hoài nghi.
Bề ngoài và nội tâm không giống nhau sao.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, Tần Dĩ Mục thấy hắn im lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi: Đau?
Hả? Đan Kì Diệp sửng sốt, ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn, thấy bộ dáng đối phương cau mày rất lo lắng, hắn vội vàng nói:
"Không có việc gì, tôi cũng không cảm thấy gì, có ôm mệt hay không?"
Nói xong, hai tay hắn ôm lấy Tần Dĩ Mục, cho thân thể hướng về phía trước, cả người dán lên người Tần Dĩ Mục, khoảng cách gần trong gang tấc, hắn thậm chí còn có thể thấy rõ lông tơ trên mặt đối phương, hắn nhịn không được oán thầm, giá trị nhan sắc của ngồi cùng bàn thực không chê vào đâu được, gần sát như vậy mà còn không nhìn thấy được lỗ chân lông trên da, có thể thấy được chất da của hắn tốt bao nhiêu.
Động tác đột nhiên của hắn làm cho Tần Dĩ Mục không kịp phản ứng, chỉ là trên tay theo bản năng đem người ôm chặt.
Bên tai truyền tới từng đợt khí nóng, ngồi cùng bàn? giọng nói hơi mang ý cười, nắng gắt sau trưa làm cho toàn thân cảm thấy ấm áp.
Tần Dĩ Mục im lặng đứng, đem Đan Kì Diệp tới bóng cây bên ngoài sân thể dục.
Trong mắt Đan Kì Diệp chỉ có Tần Dĩ Mục, cũng không để ý xung quanh, cười nói chuyện phiếm với hắn,
"Ngồi cùng bàn, cậu nếu mệt để tôi xuống đi."
"Tôi không sao, chỉ là vừa rồi không cẩn thận bị trẹo chân chút thôi."
"Sao vậy, ôm tội nghiện rồi sao? Không nghĩ tới bên ngoài lạnh lùng như thế, trong lòng lại….. ai ui!" Nói còn chưa xong, Đan Kì Diệp đã thẳng tắp rơi xuống đất, hắn theo bản năng muốn dùng hai chân đứng lên, kết quả hoàn toàn quên mất trên chân còn bị thương, một bước vừa đạp xuống, từ mắt cá chân liền truyền tới đau đớn giống như bị điện giật, đau đến mức ngũ quan muốn nhăn lại cùng một chỗ.
Tần Dĩ Mục hơi nâng tay lên, xem ra là muốn đỡ người, kết quả chưa kịp.
Ngồi cùng bàn….! Thanh âm Đan Kì Diệp nói chuyện đều run rẩy, hắn đỡ cây lớn, một chân kiên cường chống đỡ, hừ nhẹ một tiếng bất mãn nói:
"Tôi chỉ là nói ra tiếng lòng của cậu thôi?"
Câm miệng.
Tần Dĩ Mục nhìn mắt cá chân của hắn, như là đang ảo não.
Đan Kì Diệp dựa cây lớn từ từ ngồi xuống, đem mắt cá chân bị thương lộ ra, đùi phải cong lên, cằm đặt lên đầu gối nhìn chằm chằm chân trái.
Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự liền bị thương, cũng quá xui xẻo rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!