Tần Dĩ Mục lần thứ hai trầm mặc, xem ra là hơi bất đắc dĩ, Đan Kì Diệp không thuận theo là không buông tha nhất định phải có đáp án.
Ngực Tần Dĩ Mục phập phồng vài lần, trong con mắt một mảnh lạnh lẽo, Đan Kì Diệp vẫn như trước không tim không phổi cười, Tần Dĩ Mục nhìn hắn một cái, chớt xoay tầm mắt về phía trước, giống như là hắn đã thỏa hiệp, thản nhiên nói: Được.
"Hi hi ~ là cậu nói đó ! »
Bọn họ bên này ầm ĩ, ở trong đội ngũ có mấy học sinh đi ra.
Mấy người bị điểm danh mang đồ ăn vặt phải đứng trước đội ngũ, nắm sấp xuống đất bắt đầu hít đất.
Lúc này Đan Kì Diệp mới nhớ tới chuyện này, vội vàng đi qua gia nhập.
Là một omega duy nhất ở bên trong, không thể chối từ mà đứng ở phía trước, lấy thể lực kinh người dẫn dắt bọn họ hít đất.
Ngay từ đầu alpha thấy có người dẫn đầu, một đám cũng hăng hái lên, kết quả theo thời gian trôi qua, thể lực bọn họ càng ngày càng không chịu được, càng ngày càng không theo kịp, dưới ánh mặt trời chói chang, há mồm thở hồng hộc.
Mồ hôi trên trán chảy xuống hai má, tí tách rơi trên mặt đất, làm ướt đường chạy của sân thể dục.
Bên kia Đan Kì Diệp cũng không có biểu hiện gì, mồ hôi ở trên trán cũng không nhiều như bọn họ, hít đất cũng giống như ngay từ đầu, dễ dàng.
Người khác hít một cái, hắn đã hít hai ba cái.
Mao Tuấn Vũ ở phía sau đều mệt thay hắn, nếu là hắn, một cái cũng không làm được, trực tiếp liền ngất.
Đan Kì Diệp giống như lò xo không biết mệt mỏi, ánh mắt Mao Tuấn Vũ nhịn không được hâm mộ, may mắn Thất gia không phải alpha, nếu không, bên người hắn có một người bạn vĩ đại như vậy, những omega kia có thể để ý tới hắn sao.
Lúc huấn luyện viên tới, Đan Kì Diệp còn không biết mệt mà hít đất, phía sau chỉ còn có một hai alpha là còn đang làm, có mấy người thể lực chống đỡ hết nổi đã nắp sấp xuống đất.
« Đang làm gì ? tiếp tục làm cho tôi ! tôi cho các người ngừng sao ?! » Huấn luyện viên kêu đồng đội bên cạnh giúp để ý bên này, đương nhiên biết Đan Kì Diệp làm bao lâu, trừng phạt cũng phải lo lắng tình huống thân thể của omega, cho dù thể lực Đan Kì Diệp tốt, nhưng hắn cũng không thể cứ để tiếp tục như vậy, Đan Kì Diệp cố gắng như vậy, cũng không cần phạt thêm, nhân tiện nói : « Đan Kì Diệp không cần làm, những người khác tiếp tục. »
« Ahhhh ? » mọi người kêu rên không thôi, trong âm thanh đều mang theo mệt mỏi và run rẩy.
Có không ít người đều quỳ rạp trên mặt đất.
Mấy omega bị huấn luyện viên mang tới lúc sau, chỉ cảm thấy mình tránh được một kiếp, còn lại đều gia nhập hàng ngũ hít đất.
Đan Kì Diệp nghe vậy trên tay hơi dùng sức, lấy chân làm trụ trực tiếp đứng lên, tùy tay lau đi mồ hôi trên trán, nhìn thấy Tần Dĩ Mục cách đó không xa, hắn cẩn thận chạy tới, mặt mày mang theo mỉm cười đang muốn mở miệng.
Tần Dĩ Mục giống như có thể đoán được động tác của Đan Kì Diệp, đưa cho hắn một túi khăn giấy trước, còn mới, chưa có mở ra.
Đan Kì Diệp hơi sửng sốt, cười cười, từ bên trong rút ra một cái khăn giấy, mở ra khăn giấy hình vuông, tùy ý lau chóp mũi, há miệng nói nhưng không phát ra thanh âm: « Thơm quá. »
Chỉ một thoáng, thân hình Tần Dĩ Mục hơi cứng đờ, hắn không nói một chữ quay mặt đi chỗ khác, tránh thoát tầm mắt hoài nghi của Đan Kì Diệp, thật là có vài phần giả vờ bình tĩnh.
Đan Kì Diệp dùng khăn giấy lau khô mồ hôi trên mặt, thấy Tần Dĩ Mục phản ứng lớn như vậy thì hơi buồn cười, thế nhưng khi hắn nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Tần Dĩ Mục cũng hiểu ra được cái gì.
Màu da của người này trắng nên đỏ mặt là không thể giấu được.
Đan Kì Diệp tùy tay đem khăn giấy đã dùng qua cất tốt, đang muốn dựa vào chuyện này nói vài câu, kết quả huấn luyện viên thấy hắn thật lâu không có tiến vào đội ngũ liền gọi một tiếng, « Đan Kì Diệp cậu đang làm gì ? »
« Không có gì. » Đan Kì Diệp vội vàng trả lời, tiến vào trong đội ngũ đứng, xoay người huých nhẹ vào Tần Dĩ Mục, đối phương rất nhanh rút tay lại, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn.
« Làm sao vậy ngồi cùng bàn ? » Đan Kì Diệp lại kéo dài âm cuối, thanh âm hơi mềm nhũn, « Khăn giấy kia vốn có mùi, nói một chút xem làm sao vậy. »
Loại trong bọc nhỏ này cọ vị tinh dầu rất nặng, túi Tần Dĩ Mục đưa tuy rằng không nặng mùi như vậy, nhưng cũng rất thơm.
Tần Dĩ Mục nói : « Im lặng. »
« Tôi không, còn chưa có bắt đầu huấn luyện, chờ bắt đầu huấn luyện lại im lặng cũng không muộn. » nhỏ giọng nói thầm hai câu, hắn mới phản ứng lại vừa rồi là xảy ra chuyện gì, lúc này huấn luyện viên đang xoay người sang chỗ khác nhìn chằm chằm bọn họ hít đất, Đan Kì Diệp nhân cơ hội lặng lẽ kéo tay Tần Dĩ Mục, nói thầm : « Ngồi cùng bàn ngồi cùng bàn, vừa rồi có phải cậu nói chuyện hay không ? »
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!