Chương 9: (Vô Đề)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô trợn to mắt, mọi bộ phận trên cơ thể như ngừng hoạt động, trong chớp mắt cũng quên mất mình nên làm cái gì.

Mãi cho đến khi Lục Diên Bạch chớp mắt lần nữa cô mới vội vàng thu tay lại.

Hướng Vi ở bên cạnh nhìn cô: "Cậu giở trò gì vậy?"

Từ Diệp Vũ không trả lời cô ấy, chỉ đờ đẫn nhìn phía trước, hơn nửa ngày mới nặn ra được một câu: "….. Giáo sư Lục?"

Hướng Vi cũng trợn tròn mắt, theo ánh mắt của Từ Diệp Vũ nhìn về phía trước, Lục Diên Bạch đang đứng cách các cô không quá một giá sách.

Từ Diệp Vũ dùng ánh mắt "nên làm gì bây giờ" để trao đổi với Hướng Vi.

Lắp bắp một lúc lâu, sau một hồi suy nghĩ, Từ Diệp Vũ mở miệng tự biện giải cho mình.

"Em……em thật sự không nghĩ đến phía sau kệ sách lại có khoảng trống. Đều tại mấy tấm ngăn này quá mê hoặc, em thật sự cho rằng họ dán ảnh chụp của thầy lên. Lúc em vừa vào cửa hàng sách nhìn thấy ở đây dán rất nhiều ảnh chụp của giáo viên đại học L, lại nghĩ có hợp tác nên cũng cho rằng……."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Giọng càng nói càng nhỏ.

Sờ soạng giáo sư còn dám ở đây biện giải, cô có thể là người lớn mật đệ nhất thiên hạ luôn rồi.

Lục Diên Bạch vẫn như thường lệ không nói gì.

Trong đầu Từ Diệp Vũ nghĩ ra đủ mọi tình huống có thể xếp thành núi, sợ câu tiếp theo anh sẽ nói "Chẳng lẽ ở đây dán ảnh chụp của tôi thì có có thể sờ soạng sao, hay cho Từ Diệp Vũ lại dám mơ tưởng đến giáo sư đại học của em".

…….

Cô cảm thấy bản thân thật xấu xa.

Sau một lúc lâu, lại lo sợ mà bổ sung thêm một câu: "Em thật sự không phải cố ý muốn sờ thầy……."

Trong lòng Hướng Vi muốn tuyệt vọng, muốn gào thét, Từ Diệp Vũ đang nói loạn cái gì vậy, đây không phải càng bôi càng đen sao?

Nhưng cô ấy lại chỉ có thể phối hợp với Từ Diệp Vũ: "Đúng vậy, em có thể làm chứng, Từ Diệp Vũ chỉ lại đây lựa sách mà thôi."

Rõ ràng chỉ cần năm chữ gồm một câu "xin lỗi" và một câu "ngoài ý muốn" là có thể giải quyết được sự việc lại bị Từ diệp Vũ dài dòng giải thích thành một câu dài thật dài, giống như người đang chột dạ nên không ngừng biện hộ cho mình, sợ tâm tư nhỏ bé của mình bị phát hiện.

Lục Diên Bạch đứng trước mặt cô chờ cô nói xong, thấy cô hình như không còn gì để nói thì mới chỉ chỉ "Walden" trên tay.

Mí mắt người đàn ông rũ xuống, giọng nói vẫn trầm tĩnh như thường ngày: "Em mua sách gì?"

Từ Diệp Vư: "Dạ?"

Cô ngẩn ra rồi rất nhanh phục hồi tinh thần lại, vừa mơ hồ lại kiên định trả lời: "À……"

Nếu anh đã không truy cứu thì cô cũng không cần thiết cái hay không nói lại đi nói cái dở, tránh cho đến lúc tự hắt nước vào mình.

Cô nhìn nhìn mấy cuốn sách trên tay, rồi thuật lại: "Em lấy "Peter Pan", "Dãy Núi Hồi Xướng" và "A Thousand Splendid Suns"."

Vốn dĩ cô lại đây cũng là muốn xem "Ngói Nhĩ Đăng Hồ" có ở đây không, nhưng khi nhìn thấy Lục Diên Bạch định mua cuốn sách này thì cô quyết định không mua nữa.

Như vậy đến lúc đó, cô có thể mượn cơ hội này để gặp anh, hai người lại có thể có thêm chút cơ hội để liên hệ.

Thấy Lục Diên Bạch chuẩn bị rời đi, lúc chỗ lối ra gần nhất vòng ra, Từ Diệp Vũ lắc đầu, thở dài "haizz" một tiếng.

Hướng Vi: "Cậu thở dài cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!