Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô rụt cổ lại, con ngươi chuyển động.
"Bling bling có nghĩa là nó sẽ lấp lánh." Cô giải thích thêm.
"Tôi biết."
Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của anh, Từ Diệp Vũ liếm liếm môi: "Thầy cảm thấy không thú vị sao?"
Qua vài giây, đuôi lông mày của Lục Diên Bạch vẫn không hề nâng lên, Từ Diệp Vũ nghĩ nhất định anh rất muốn mắng cô không chịu học hành đoàng hoàng…….
Nhưng anh mở miệng, biểu tình cũng không hề dao động nói: "Rất thú vị."
Từ Diệp Vũ: "……"
Cô hậm hực rút tay lại, bỏ bút vào hộp đựng bút, giọng nói có chút rầu rĩ: "Không cần nói gì hết, thầy nhất định là cảm thấy rất nhàm chán."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Lục Diên Bạch gật gật đầu, ngoài mặt lại lãnh đạm lắc đầu: "Không nhàm chán."
Từ Diệp Vũ nhìn vào mắt anh, từ mắt xuống mặt, từ lông mi xuống môi rồi cổ.
"Thầy chưa từng dỗ bé gài à."
Người này, ngay cả nói dối cũng không nói.
Nhìn vẻ mặt có chút thất bại của cô lại rất đáng yêu, không biết vì sao, Lục Diên Bạch có chút muốn cười.
Không thể nói là có cố ý hay không, nhưng nếu nghiêm túc nói thì cô không tin, xem ra cô hiểu rất rõ, cũng có thể xem như là món đồ để điều tiết lại bầu không khí trong phòng học.
Học bù rất buồn chán, thỉnh thoảng cũng cần chút không khí sinh động.
"Không cần đâu, dù sao cũng là sách của thầy, thầy không thích em sẽ không viết bậy lên, để tránh làm dơ sách của thầy," Từ Diệp Vũ đặt cây bút ra xa xa, "Để ở chỗ của thầy đi, tránh cho em không cẩn thận lại lấy dùng."
Cô lấy sách vở ra: "Được rồi, chúng ta học thôi."
Vì cô vẫn chưa mua sách tham khảo cho nên trong khoảng thời gian này đều dùng sách của Lục Diên Bạch, cũng ghi chú trực tiếp lên sách của anh.
Lục Diên Bạch cầm cây bút qua: "Cứ dùng cái này đi, rất tốt."
Cô sợ làm anh khó xử, vội vàng lắc lắc đầu thiếu chút nữa tạo thành một cơn gió lốc: "Không cần không cần, em không sao, dùng bút khác cũng rất tốt. Chỉ là, chỉ là em….."
Chỉ là có được món đồ mới, có chút hứng thú và cảm giác mới lạ, nên muốn khoe với anh mà thôi.
Lục Diên Bạch không nói gì, chỉ là lúc chỉnh sửa lại kiến thức trọng tâm cho cô thì cây bút cô mua để chú thích lại.
Móng tay của người đàn ông được cắt gọn gàng sạch sẽ, khớp ngón tay rõ ràng, độ cong của phần trăng khuyết trên móng tay đúng kiểu mà cô thích.
Nhìn anh lưu loát viết, kéo theo một loạt ký tự dài, kim tuyết ngoan ngoãn di chuyển lại có chút lấp lánh theo ngón tay anh, cuối cùng dừng lại, sau cùng còn chấm xuống một dấu chấm.
Dùng cách thức đơn giản để giảng những kiến thức này, Lục Diên Bạch nhìn Từ Diệp Vũ.
"Đang thất thần sao?"
Từ Diệp Vũ dời tầm mắt khỏi tay anh, và suy nghĩ "thiên vi kinh nhân"(*) ở trong đầu, rồi thành thành thật thật nói: "Không có ạ, em đang nghĩ đến kiến thức."
(*)Thiên vi kinh nhân: ý chỉ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!