Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Diệp Vũ vẫn nắm chặt tay nắm cửa đứng sững sờ ở đó: "….."
Hướng Vi cũng cảm nhận được thời gian như ngừng lại, cô ấy đứng yên không dám quay đầu.
Lục Diên Bạch liếc nhìn hai người đang giả làm đà điểu, bước chân khựng lại một chút, nói: "Đứng ở cửa làm gì vậy?"
Từ Diệp Vũ thấy không thể tiếp tục giả làm đà điểu được nữa liền quay đầu lại, lớn gan nói: "Thì……."
Lục Diên Bạch im lặng chờ cô nói.
Từ Diệp Vũ hơi nhe răng, lộ ra chiếc răng nhỏ trắng như vỏ sò, giữa môi và răng hiện ra một khoảng trắng nhỏ.
"Vữa này bọn em nói thầy có nghe được không?"
Anh nghiêng đầu, trong mắt không hề gợn sóng: "Vừa nãy nói gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xem ra anh không nghe những lời bậy bạ mà mình vừa nói, Từ Diệp Vũ nhẹ nhàng thở ra, đầu lưỡi liếm liếm môi, giống như một động vật nhỏ vừa giảo hoạt lại có chút vụng về.
Cô nói: "Bọn em không có chỗ ngồi."
Lục Diên Bạch liếc nhìn vào phòng học một cái, trong mắt hoàn toàn là sự thanh lãnh thường ngày.
Cũng không phải là lần đầu tiên bắt gặp tình huống này, trước đó đều đã có người giúp sinh viên chiếm chỗ tốt, nên cho dù có đến phòng học trước vài giờ thì những vị trí tốt cũng đã bị chiếm hết.
Cho dù anh có lợi hai như thế nào cũng không thể tìm ra được chỗ trống.
Hướng Vi thấy Lục Diên Bạch không nói chuyện, thì quay đầu lại nói với Từ Diệp Vũ: "Không phải nam sinh này nói rồi sao, lần trước là vận khí của chúng ta tốt, vừa hay người chiếm chỗ có việc phải đi, lần này nhất định cũng…"
"Có chỗ ngồi!" Nam sinh kia bỗng nhiên mở miệng nói.
Từ Diệp Vũ dò hỏi: "Chỗ nào?"
Không phải kê thêm hai cái ghế cạnh bục giảng đó chứ.
Nam sinh kia lắc lắc đầu: "Tôi, lần trước tôi thấy hai người đến trễ, mà mỗi tiết học đều đến, nên nghĩ là học sinh bắt buộc, chắc hẳn trước đây có người giúp chiếm chỗ, cho nên cũng không rõ tình hình của hai người. Tôi có cảm giác hôm nay hai người sẽ đến, sợ hết chỗ nên tiện thể giúp hai người chiếm hai chỗ luôn rồi."
Từ Diệp Vũ có chút sợ hãi: "Tốt vậy sao? Là kiểu dịch vụ kinh doanh giành chỗ mướn sao?"
Nam sinh bị cô nhìn chằm chằm, lập tức đỏ mặt: "Không……không phải đâu, chỉ là giúp đỡ thôi, giúp đỡ mà thôi."
"Dịch vụ kinh doanh cũng không sao, rốt cuộc cũng mở cho chúng tôi một con đường máu chiếm được tòa thành," Từ Diệp Vũ tưởng cậu ta thẹn thùng, "Không sao đâu, bạn tôi có tiền."
Hướng Vi: ?
"Người ta đã nói là giúp đỡ lẫn nhau rồi, sao cậu lại thô tục vậy chứ?"
Từ Diệp Vũ:?
Hướng Vi cười cười với nam sinh kia: "Chỗ nào? Đi, chúng ta đi vào thôi."
Nam sinh nhếch miệng cười, nói: "Được."
Hướng Vi đi theo nam sinh đi vào trước, Từ Diệp Vũ cũng định đuổi theo, cô xoay người chớp mắt một cái, cô đột nhiên cảm thấy bỏ lại Lục Diên Bạch như vậy cũng cũng không được hay cho lắm, vì thế quay lại đi đến chỗ Lục Diên Bạch.
Ánh mắt người đàn ông nặng nề nhìn cô, giữa lông mày nhíu lại, tựa hồ đang hỏi cô, còn chuyện gì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!