Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên, anh suy nghĩ rồi đẩy Yakult về phía trước: "Em muốn uống sao?"
Từ Diệp Vũ lắc đầu, đẩy lại: "Em không uống, em chỉ đơn giản muốn hỏi một chút….. nhìn em giống tên trộm Yakult lắm sao?"
"Không phải," Lục Diên Bạch nói: "Cái này đặt ở đây ảnh hưởng đến việc tôi đưa đề cương cho em."
Cô liếm liếm môi, rồi hỏi: "Vậy……khi lần đầu tiên nhìn thấy em, có phải thầy còn….."
Từ Diệp Vũ tìm kiếm từ ngữ, rồi nói: "Còn sợ em vọt lên bục giảng cướp Yakult của thầy sao?"
Lục Duyên Bạch: "…….."
Thật sự không có, chỉ là khi nhìn thấy cô thì lập tức nghĩ ngay đến chuyện cô chọc Yakult, anh lo lắng có chuyện phát sinh ngoài ý muốn anh không thể nào phân phó công việc được mà thôi.
Chuyện này không liên quan đến cô, chỉ là phản xạ có điều kiện của con người mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dưới cái nhìn tha thiết của Từ Diệp Vũ, Lục Diên Bạch lắc đầu: "Tôi không có ý nghi ngờ em, nếu như tôi thật sự nghi ngờ em, thì sẽ không mở cửa để một mình em ở văn phòng đâu."
Chuyện gặp ở cửa hàng tiện lợi cũng không phải hay ho gì, với quan hệ hiện tại của hai người cũng không cần thiết để nói.
Từ Diệp Vũ cũng không nghi ngờ anh, lập tức phủi sạch quan hệ của mình và Yakult, còn phụ họa nói: "Cũng đúng, thoạt nhìn trong văn phòng có rất nhiều đồ quý giá."
Cách đó không xa còn có máy pha cà phê, còn có một máy tính, những món đồ cổ được trưng bày trên kệ sách thoạt nhìn rất xa xỉ.
Lục Diên Bạch nhìn theo ánh mắt cửa Từ Diệp Vũ: "Ừm, trên kệ sách có rất nhiều sách chuyên ngành không còn xuất bản nữa, nội dung rất xuất sắc có bỏ tiền ra cũng không mua được."
Nói đến chuyên ngành……. Từ Diệp Vũ lại nghĩ đến nhiệm vụ lần này của mình.
Cô cúi đầu nhìn Lục Diên Bạch chỉnh sửa đề cương lại cho cô, chờ anh làm xong, cô sẽ nói một chút với anh về chuyện của mình.
Lúc trọng điểm trong đại cương được chỉnh sửa xong, Lục Diên Bạch lại nhận một cuộc điện thoại.
Anh thật sự rất bận rộn.
Lục Diên Bạch thoáng nhìn dãy số trên điện thoại, lại liếc nhìn Từ Diệp Vũ đang đọc sách, để không quấy rầy cô, anh đứng lên đi sang gian phòng sát vách nhận điện thoại.
Tai Từ Diệp Vũ rất thính, cho dù cách một tấm rèm mỏng cô vẫn có thể nghe được đoạn nói chuyện kia.
Đầu tiên là giọng người đàn ông bên kia cười hì hì giống như tiếng tàu xe lửa, rồi sau đó mới nói: "Gần đây cậu thế sao, còn bận không...... có người vất vả nhờ bạn bè tìm đến mình, hỏi mình, phòng khám tâm lý của cậu có còn nhận bệnh nhân không? Có vẻ rất tin tưởng cậu."
Lục Diên Bạch: "Không rảnh, không nhận."
Người bên kia tiếp tục nói: "Ra giá rất rất cao, thật đó, cao gấp 30 lần so với giá cả trên thị trường."
Lục Diên Bạch vẫn nhàn nhạt nói: "Cậu cũng biết là mình không để ý mấy thứ này."
"Mình biết thì biết, nhưng mà người khác nhờ mình, mình ít nhiều gì cũng phải cố bày tỏ lòng thành chứ. Được rồi, không làm khó cậu nữa, mình biết bây giờ cậu không nhận bệnh nhân, công việc bác sĩ tâm lý vốn dĩ đã rất mệt, mà cậu còn cố gắng nhận những người quen biết là mình bội phục lắm rồi," người bên kia nói tiếp, "Có trách thì trách trước kia cậu trị khỏi cho một đứa bé mắc chứng uất ức danh tiếng từ đó cũng nổi lên, cũng nhiều người muốn đến tìm cậu."
"Mệt chỉ là một phần," anh bình tĩnh nói: "Chỉ là quá hao tổn tâm sức."
"Được rồi," người bên kia lại bắt đầu luyên thuyên, "Mình đây cũng rất tò mò, đến lúc đó phải là người như thế nào mới có thể để giáo sư Lục xuống núi nhận khám chữa bệnh lần nữa đây?"
Lục Diên Bạch cũng không quan tâm, lật lật sổ ghi chép trong tay: "Người cậu muốn nhờ mình cũng là đứa bé mắc chứng uất ức sao? Mình có quen với một bác sĩ rất giỏi, hiệu quả chữa cũng rất tốt, nếu muốn thì đến lúc đó mình gửi phương thức liên lạc cho cậu."
"Được rồi, gửi qua cho mình đi, người mà giáo sư Lục đề cử, mình rất yên tâm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!