Chương 3: (Vô Đề)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cảm giác này giống như đụng đầu vào cùng một chỗ, khi lần thứ hai đến đó mà vẫn không hề nhớ gì, chưa kịp đề phòng, chưa có bất kỳ sự chuẩn bị nào thì đụng phải đầu.

……. Đầu rất đau.

Lục Diên Bạch nâng mí mắt nhìn cô một cái, rồi đặt giáo án lên bàn, nói: "Ngồi tự nhiên đi."

Từ Diệp Vũ kéo kéo gương mặt mềm mại, cố nặn một nụ cười: "Được ạ."

Khoảnh khắc ngồi xuống kia, trái tim cô dường như đang nhỏ máu.

Tình huống lúc ấy, cô ngoại trừ ngoan ngoãn vào văn phòng của anh ra thì không còn sự lựa chọn nào khác.

Chẳng lẽ lại muốn cô mỉm cười nói "Không phải đâu giáo sư, em không phải đến để báo cáo đâu, em chỉ tùy ý đến đây đi dạo một chút, ai ngờ lại gặp thầy ở đây" sao?

Chưa biết chừng Lục Diên Bạch kia sẽ phong sát cô ở toàn thành phố L này luôn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Diên Bạch xoay người đóng cửa lại, vào giây phút cửa đóng lại, còn phát ra tiếng động khe khẽ và ôn hòa trong không gian trong phòng.

"Có mang theo sách không?"

Từ Diệp Vũ thậm chí còn chưa kịp chết ngột trong mớ tiếng động thì đã lập tức tỉnh táo lại.

Cô căn bản không phải đến để học thì sao có thể mang sách được chứ.

Huống chi, cô còn không biết sách chuyên ngành tên là gì nữa.

Cô nuốt nuốt nước miếng, ngón tay cọ cọ vào góc váy: "Không, không có."

Lục Diên Bạch nhìn ra được cảm xúc của cô, giọng nói vẫn không nhanh không chậm như trước, lạnh nhạt trấn an.

"Đừng khẩn trương, là hôm qua tôi quên thông báo với em."

Anh đẩy cuốn sách của mình qua: "Xem sách của tôi trước đi."

Mở sách của Lục Diên Bạch ra, chữ viết bên trong rất tinh tế, mạnh mẽ mà lực, những nét ngang dọc thẳng cong đều không giống với những người khác.

Ngay cả những nếp gấp bên hông cuốn sách cũng rất đẹp làm người ta phải mở mang kiến thức.

Thấy anh nghiêng túc soạn bài, Từ Diệp Vũ bỗng nhiên có chút xấu hổ.

"Giáo, giáo sư."

Lục Diên Bạch vẫn cúi đầu viết viết lên giấy, trả lời lại một câu: "Hửm?"

Câu nói mang giọng mũi càng khiến Từ Diệp Vũ thêm quyết tâm.

Từ Diệp Vũ chớp chớp mắt: "Cái kia, em có chút tò mò, nếu như lúc ngẫu nhiên gọi mã số sinh viên của em mà em không có ở đó thì sẽ như thế nào ạ?"

Ngón tay anh khựng lại, suy nghĩ một lát, giọng nói sắc lạnh: "Note lại trốn học, trừ điểm chuyên cần, sau đó sẽ giao danh sách cho người kiểm tra lại."

Anh rất hiếm khi chọn ngẫu nhiên sinh viên trả lời câu hỏi, dù cho rất hiếm những khả năng trốn học cao lắm cũng chỉ một lần.

Mặc dù học sinh dự thính rất nhiều, nhưng không có nghĩa là học sinh bắt buộc có thể vì vậy mà trốn học.

Từ Diệp Vũ: "Danh sách giao lên rồi ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!