Chương 20: (Vô Đề)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ Diệp Vũ nào biết Lục Diên Bạch đã chứng kiến toàn bộ quá trình thu hồi của cô chứ.

"Thu hồi xong rồi sao?" Hướng Vi ngồi một bên quan tâm hỏi.

"Thu hồi xong rồi….." Từ Diệp Vũ có chút lo sợ, "Anh ấy chắc sẽ không nhìn thấy….. chứ?"

"Mình cũng không biết có nhìn thấy hay không, mình cũng không có ở nhà anh ta," Hướng Vi bĩu môi, "Nhưng mà tốc độ thu hồi của cậu rất nhanh, anh ta cũng không nhận video call, nên chắc là không nhìn thấy đâu."

"Mà mình nói cậu này, sao đầu óc không chịu hoạt động mà đã gửi tin nhắn rồi," Hướng Vi quở trách cô, "Mỗi khi thu hồi không cảm thấy quá mạo hiểm sao?"

Từ Diệp Vũ: "Mình đây không quá kích động hay sao, một khi kích động….. cậu cũng biết nghề của bọn mình mà, tay lúc nào cũng nhanh hơn so với đầu óc hết."

"Bản thảo thì cậu còn có thể xóa, gửi tin nhắn rồi thì có thể xóa sao?"

"Mình không phải đã thu hồi rồi sao." Có nhíu nhíu mũi lầm bầm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vữa nãy Tweet được một nửa, có chỗ bị bí không biết phải hình dung như thế nào, cô định tìm Lục Diên Bạch một chút, ngẩng đầu nhìn đồng hồ…vừa lúc, nên ngay lập tức cầm điện thoại gửi tin nhắn cho anh.

Lúc ấy viết lách, viết đến mơ màng hồ đồ, đại não sung huyết, cô gửi cái gì cô cũng không rõ lắm, giây tiếp theo bị Hướng Vi vỗ vào tay nói: "Cậu gửi cái gì vậy Từ Diệp Vũ, còn không thu hồi mà còn thất thần cái gì!"

Cô cúi đầu nhìn, phát hiện cuộc nói chuyện tựa hồ vượt quá thân phận học sinh, hơn nữa Hướng Vi gào lên nên cô lập tức thu hồi về.

Cũng không biết Lục Diên Bạch có nhìn thấy hay không.

Cô thấy bên kia không trả lời tin hắn thì lầm bầm nói: "Hướng Vi, cậu nói giáo sư Lục sẽ không sống về đêm chứ?"

Hướng Vi không nói chuyện, trầm mặc.

Từ Diệp Vũ bỗng chợt quay đầu nhìn cô ấy, nắm lấy bả vai cô ấy: "Cậu nói chuyện đi Hướng Vi."

"Mình nói cái gì đây?" Hướng Vi nhún vai, "Người ta cũng không nhận điện thoại của cậu, nếu lỡ thật sự thấy thì sao?"

Từ Diệp Vũ không nói chuyện, ngồi im một lúc, rồi bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước gương chỉnh trang lại, rồi bật đèn bàn lên.

Sau khi cột tóc sang một bên, cô hỏi Hướng Vi: "Thế nào, mình như vậy có phải sẽ có cảm giác vô ý hay không?"

Hướng Vi: "……."

Từ Diệp Vũ không chịu thua, không buông tha nói: "Mình sẽ gọi lại lần nữa, cho dù giáo sư có sống về đêm thì mình cũng sẽ dùng khí thế và sắc đẹp của mình để thực hiện thắng lợi áp đảo."

Cô lại gọi video call qua.

Lúc này, lúc này đối phương đáp lại khá nhanh.

Tích một tiếng cắt đứt, biểu hiện internet bên kia không tốt, không thích hợp để trò chuyện.

Từ Diệp Vũ có chút khiếp sợ gửi tin nhắn qua: [Ngài không phải sống về đêm đấy chứ?]

Thu hồi, lại gửi: [Không phải, ngài vẫn chưa ngủ sao?]

Bên kia trả lời: [Chuẩn bị ngủ.]

Từ Diệp Vũ: [Vậy ngài có tiện xem Tweet không, em vừa mới viết được một nửa, gặp chút vấn đề muốn hỏi ngài một chút. Nếu ngài buồn ngủ thì thôi.]

Lục Diên Bạch lời ít ý nhiều: [Tiện.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!