Chương 18: (Vô Đề)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong nhà trang trí rất đơn giản, rất giống với tác phong lãnh đạm mà ôn hòa của Lục Diên Bạch, mặc dù lãnh đạm, nhưng lại vẫn có thể làm cho người khác thấy thoải mái.

Cô đứng ở đó, tựa hồ có thể ngửi được mùi hương trong phòng quần áo của anh truyền ra.

Lục Diên Bạch đẩy của phòng tắm ra, lấy máy sấy trong ngăn kéo, rồi cắm điện.

Ngón tay anh thon dài cầm ở tay cầm rồi nhấn nhấn hai nút, sau đó phổ cập khoa học cho cô: "Cái này là gió nóng, còn cái này là gió lạnh."

"Em biết rồi," Từ Diệp Vũ nhỏ giọng oán giận, "Thầy đừng xem em là người ngốc vậy chứ."

Lục Diên Bạch gật đầu, đưa máy sấy cho cô, rồi sau đó quay người chuẩn bị ra ngoài.

Từ Diệp Vũ lễ phép nhìn anh ra khỏi phòng tắm, Lục Diên Bạch ra đến cửa phòng tắm dưới ánh mắt của cô, sau đó thì dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía cô, tựa hồ có chuyện muốn nói.

Từ Diệp Vũ nâng nâng mi lên, dùng mắt ra hiệu cho anh….. thầy còn có chỉ thị gì nữa sao?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Yết hầu người đàn ông lăn lăn: "…….. Hạn chế dùng gió lạnh thôi."

Từ Diệp Vũ sửng sốt một chút rồi gật đầu: "Được ạ."

Mãi cho đến khi người đàn ông ra khỏi cửa, Từ Diệp Vũ vẫn bị câu nói kia làm cho kiều diễm, ảo tưởng khó có thể kiềm chế được……

Anh đang quan tâm cô.

Bởi vì cô mắc mưa, nếu lại dùng gió lạnh sẽ dễ bị cảm, không tốt cho cơ thể.

Bỏ bốn lên năm một chút, với trình độ toán học rất tốt của mình Từ Diệp Vũ nghĩ nên nói thế nào đây, Lục Diên Bạch đã yêu cô yêu đến điên cuồng thành ma luôn rồi.

Bỏ bốn lên năm này khiến cho Từ Diệp Vũ vô cùng hài lòng, toàn bộ hành trình sấy tóc đến làm khô quần áo đều cười toe toét.

Cảm thấy mình sấy khô rất lâu rồi, nên Từ Diệp Vũ sửa sang lại một chút, để máy sấy lại chỗ cũ rồi mở cửa phòng tắm ra.

Lục Diên Bạch đang ngồi trước bàn ăn trong phòng khách, trước mặt có một tô mì.

Từ Diệp Vũ chuyển mắt qua phát hiện cách chỗ anh ngồi ở một chỗ khác cũng có đặt một cái tô và đũa.

Đây là chuẩn bị cho cô sao?

Trong nhà chắc là không có chó hay con vật nuôi gì đấy chứ?

Cô rất tự giác đi qua, ngồi xuống, chỉ chỉ vào tô mì trước mặt rồi nhẹ giọng hỏi anh: "Cái này là….. cho em sao?

Anh gật gật đầu.

Lúc này mưa vẫn chưa ngừng, bây giờ không ăn thì không biết khi nào mới có thể ăn được, cô lại vừa mắc mưa, vẫn nên nhân lúc còn nóng ăn sẽ tốt hơn.

Dù sao anh cũng muốn nấu mì, nên thuận tiện nấu thêm một phần cho cô cũng rất đơn giản.

Nghĩ đến đây, Lục Diên Bạch nói: "Không biết em ăn bao nhiêu, nếu không đủ có thể ăn thêm."

Từ Diệp Vũ dùng đôi đũa trộn trộn cái tô trước mặt, rồi vội vàng nói: "Đủ rồi đủ rồi ạ, em rất dễ nuôi ạ."

Nói xong câu đó, cô cảm thấy giống như mình đang ám chỉ cái gì, nên liếc nhìn Lục Diên Bạch một cái, rồi sau đó vội vàng cúi đầu ăn mì.

Giáo sư Lục thật sự rất hay ở nhà, sợi mì mềm mềm lại không mất đi độ co giãn, rất hợp với nước lèo chua chua ngọt ngọt, quả thật là một liều thuốc kích thích vị giác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!