Chương 17: (Vô Đề)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ Diệp Vũ nhanh chóng đứng lên, rút một tờ khăn giấy đưa qua.

Lục Diên Bạch nhận khăn giấy.

Từ Diệp Vũ lặng lẽ lấy từ trong túi xách ra một cục kẹo mềm bỏ vào miệng mình.

Ăn đi, ăn để lấp kín cái miệng hết cợt nhã này đến cợt nhã khác của cô đi.

Lục Diên Bạch lau lau khóe miệng, rồi lại ho một tiếng, uống thêm một ngụm nước nữa mới có thể đè ép được cơn ho vừa nãy xuống.

Bầu không khí yên tĩnh một lúc rồi lại trở nên vô cùng quỷ dị.

Từ Diệp Vũ nhai nuốt cây kẹo mềm có vị quýt xong, cô lén nâng mắt lên, cô kéo kéo góc áo rồi liếc nhìn Lục Diên Bạch một cái.

Ngón tay anh gập trên chiếc ly, đầu hơi nghiêng sang một bên, dưới quai hàm là đường cong của đường viền cổ áo vừa dịu dàng lại tốt đẹp.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhận ra cô đang nhìn lén mình, tầm mắt anh chuyển qua người cô.

…….

Bầu không khí càng thêm kỳ diệu.

"Không phải thế đâu ạ," Từ Diệp Vũ muốn kéo sự việc trở về con đường đúng đắn, "Chỉ là, chỉ là cái kia….. em nghe nói thầy chữa trị cho một cậu bé bị mặt chứng hậm hức rất có danh tiếng, sau đó vừa nãy em lại nghe thầy nói, hình như ban ngày thường không rảnh chi có buổi tối mới có thể xem bệnh, nên em mới muốn hỏi mời thầy thì một lần giá cả….."

Ánh mắt anh thâm thúy.

Anh tựa như có thể nhìn thấu được, Từ Diệp Vũ suy nghĩ, cô cảm thấy mình cần phải giải thích một chút: "Tất nhiên, em…. em không mắc bệnh trầm cảm."

Người đàn ông ngồi trên sô pha rốt cuộc cũng chịu mở miệng, pha lẫn chút khàn khàn: "Tôi biết."

Từ Diệp Vũ vốn tưởng anh sẽ nói "Em là học sinh của tôi nên tôi hiểu em" hay là "Em rất khỏe mạnh", kết quả ai mà biết được anh lại nhẹ nhàng nói…….

"Em không có khả năng mắc bệnh trầm cảm được."

Từ Diệp Vũ: ???

Cô không phục, mà phản bác: "Nhìn em không giống kiểu Đại Ngọc dịu dàng ưu sầu sao?"

Cô gái có đôi mắt u buồn lại yếu đuối khiến người ta động lòng.

Nghĩ một lúc, không đợi Lục Diên Bạch mở miệng, cô tự nói tiếp: "Được rồi, không có."

Lục Diên Bạch: "………"

Anh thở dài một tiếng, rồi quay lại chủ đề chính: "Em có biết hôm nay em muốn viết đề nào không?"

Từ Diệp Vũ rất cố chấp: "Thầy trả lời câu hỏi của em trước đã."

Ngón tay anh khựng lại trong giây lát rồi nói: "Nghiêm trọng không?"

Từ Diệp Vũ phản ứng lại, anh đang hỏi, bệnh trầm cảm của Giang Trụ có nghiêm trọng không/

"Là em họ của em," Cô bắt đầu nói, "Còn có nghiêm trọng không………thì chắc là cũng tàm tạm, có chút nghiêm trọng."

"Thì chắc là?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!