Chương 15: (Vô Đề)

Trong khu trò chơi điện tử ồn ào cộng thêm tiếng kim loại va vào nhau, trên người Lục Diên Bạch vẫn như cũ mang theo sự thanh lãnh không phù hợp với nơi này, ánh đèn rực rỡ màu đỏ chiếu lên khuôn mặt anh, giống như màu lam của mặt hồ yên ả.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ cần lướt nhẹ qua một cái, những thứ không thuộc về anh thì vẫn sẽ không thuộc về anh, mà anh thì vẫn như cũ nhìn thấu được mà lại không nhiễm một hạt bụi.

Thật sự có chút giống như Hướng Vi nói, anh giống như trích tiên ở bên trong bức tranh cuộn thời cổ đại.

Giây tiếp theo, môi mỏng của "trích tiên" khẽ mở, hỏi cô: "Sao em lại đến đây? Buổi chiều không có tiết học sao?"

Từ Diệp Vũ: "…."

Cô liếm liếm môi: "Cũng không phải ngày nào cũng có tiết đâu ạ, thỉnh thoảng không có tiết học thì ra ngoài thả lỏng một chút."

Anh khẽ gật đầu, giọng nói lạnh nhạt: "Không cần viết sách sao?"

Thật không hổ là giáo sư Lục, chỉ với hai câu hỏi vô cùng đơn gian thôi đã làm cô nghẹn họng hai lần.

Từ Diệp Vũ: "Cần, cần viết chứ ạ, em đến đây là để chuẩn bị cho việc viết sách, có tình tiết chưa xử lý được nên cần qua đây để xem thử."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô thuận theo hỏi anh: "Còn thầy thì sao? Thầy đến đây làm gì?"

Hướng Vi ngồi bên cạnh cô, chẳng qua là bị máy điện tử to lớn che khuất mặt nên Lục Diên Bạch không nhìn thấy được.

Lúc này, Hướng Vi nhỏ giọng nói với Từ Diệp Vũ: "Anh ta sẽ không nói với cậu "có việc" đấy chứ?"

Từ Diệp Vũ âm thầm đạp chân cô ấy một cái: "Đừng nói bậy, giáo sư không phải là người như vậy."

Mấy kiểu đáp án chung chung lại vô nghĩa như vậy sao giáo sư Lục nói được chứ?

Giây tiếp theo, Lục Diên Bạch lạnh nhạt trả lời cô: "Có việc."

Từ Diệp Vũ: "…….."

Hướng Vi ở một bên che miệng cười.

Từ Diệp Vũ nhéo Hướng Vi một cái, rồi sau đó, không từ bỏ mà tiếp tục hỏi: "Vậy cụ thể là chuyện gì vậy ạ?"

Lục Diên Bạch khựng lại một chút, nghĩ không thể để cho học sinh bắt chước cả ngày chơi nhạc mà không có chí tiến thủ được, nên lập tức nói: "Người trong nhà muốn lấy phần thưởng về trưng bày kệ sách cho nên tôi giúp con bé thắng vé số."

"Ồ," Từ Diệp Vũ được một tấc lại tiến một thước, "Người trong nhà? Là em gái sao?"

Nếu là anh trai, chị gái thì sẽ không muốn những món đồ này, coi bộ chắc chắn là em gái, hơn nữa tuổi cũng không lớn.

Lục Diên Bạch không nói chuyện, xem như là đồng ý.

Từ Diệp Vũ nhìn bên cạnh anh, ở bên cạnh chỉ có một bé trai.

Cậu bé đang dựa người trên ghế, vẫn có thể ngủ ngáy ngon lành trong môi trường ồn ào như vậy, còn chảy cả nước miếng.

……

"Đây, đây là thầy….."

Gien nhà giáo sư Lục không phải sẽ thế này chứ?

Quả nhiên, Lục Diên Bạch lắc đầu, vừa tạo ra một kỷ lục mới vừa nhìn thoáng qua bên cạnh: "Không phải, con bé đi mua đồ rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!