Chương 14: (Vô Đề)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Những sinh viên ngồi phía trước có thể chính xác theo dõi trò chơi không chút ăn ý này.

Từ người thứ hai trở về sau, trò chơi càng thêm ly kỳ, phía dưới cười vang ầm ầm.

Sau khi Từ Diệp Vũ tháo tai nghe xuống tiếng hét chói tai, cười nói tràn ngập phía dưới.

Cô nghiêng đầu, nhìn ba chữ mà Lục Diên Bạch viết trên bảng.

Lớp trưởng vì duy trì vẻ thần bí, nên ôm bảng vào ngực: "Mọi người có muốn biết cuối cùng thì giáo sư đoán được chữ gì không?!"

Sinh viên trong phòng học nhiều, mọi người nói chuyện vô cùng náo nhiệt.

"Đoán đi!"

"Quay qua đi!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Vẻ mặt giáo sư Lục chắc chắn là đoán đúng rồi!"

Hứng thú của lớp trưởng không bao giờ là đủ, cậu ta ôm cái bảng đưa cho những người ngồi ở hàng đầu nhìn với tốc độ ánh sáng, mọi người cười đến nghiêng ngã, vỗ tay ầm ầm.

Từ Diệp Vũ chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của lớp trưởng, căn bản không biết cuối cùng Lục Diên Bạch đoán được cái gì, trong lòng bị tiếng cười của mọi người cào đến ngứa ngáy.

Mọi người đang ồn ào, cô quyết định không ngồi chờ chết mà từ từ di chuyển ghế, ngồi xuống bên cạnh Lục Diên Bạch.

Cô cũng khá tò mò, Lục Diên Bạch có thể đoán được tên của mình không……Hoặc là, sẽ đoán tên mình thành cái dạng gì?

Tròng mắt của cô sáng lấp lánh giống như được rửa bằng nước, tay chống bên băng ghế, đầu hơi nghiêng đầu hỏi: "Giáo sư, cuối cùng thì thầy đoán gì vậy?"

Lục Diên Bạch thu hồi ánh mắt nhìn bên kia, rồi nhìn về phía người nào đó đang nhìn anh tha thiết.

Cảm nhận được anh đáp lại, cô dùng giọng mũi ôn nhu thúc giục anh: "Hử?"

Sợ Lục Diên Bạch quên vừa nãy cô nói cái gì, Từ Diệp Vũ chớp chớp mắt: "Nếu thầy không nhớ rõ thì em lặp lại lần nữa."

Cô dùng khẩu hình miệng lặp lại ba chữ "Từ Diệp Vũ" cho anh xem.

Lục Diên Bạch rung rung lông mi, yết hầu chuyển động, giọng nói lạnh lùng mang theo chút trầm thấp, giống như có người dùng ngón tay đè lên phím trắng đen trong giây lát.

"Tiểu Tuyết Ngư?"

Tiểu, Tiểu Tuyết Ngư?

Từ Diệp Vũ đột nhiên ngẩn ra, cảm giác giống như có điện xuyên qua lọt vào tai, rồi xuống xương bả vai và phần lưng, cảm giác tê tê ngọt ngọt.

Vừa nghe xong, ba chữ này vừa đọc lên rất giống tên của mình, giống như là biệt danh mà người thân thường gọi cô.

Dưới sự tấn công của ánh mắt và ngôn ngữ của anh, trái tim của Từ Diệp Vũ không ngừng loạn nhịp, anh còn cố tình nhấn mạnh chứ cuối, khuôn mặt thanh lãnh, ánh mắt còn chăm chú nhìn cô…..

Giống như……người yêu, vừa nghiêm túc lại ôn nhu gọi nickname của cô.

Từ nhỏ đến lớn cũng không có nhiều người gọi nickname của Từ Diệp Vũ, vào giây phút nghe thấy ba chữ này, không nghĩ đến trái tim thiếu nữ giống như bánh hạch đào vừa mềm mại lại dễ tan.

Cô có chút không biết phải làm sao mà khẽ đảo mắt, lông mi run run lên, tay vô thức mà nắm chặt lại, khóe miệng nhếch lên tạo ra một độ cong, rồi lại không dám biểu hiện ra ngoài mà đè ép ý cười xuống.

Lục Diên Bạch thấy gương mặt cô nhanh chóng đỏ lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!