Chương 11: (Vô Đề)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rất nhanh, Từ Diệp Vũ cảm giác được tay áo mà mình đang nắm giật giật, giọng anh trầm thấp lọt vào tai cô.

"Em buông tôi ra trước."

Mặc dù cô muốn giả ngốc nhưng cô cũng biết năm chữ này có nghĩa gì.

Cô nhăn mũi "kịt" một tiếng, rồi từng chút từng chút, không nỡ muốn tay áo anh ra.

Chỉ trong nháy mắt cảm xúc dâng trào giống như viên kẹo mentos thả vào chai nước có ga, bọt khí chua chua như muốn lấp đầy lồng ngực cô.

Trái tim chùng xuống như bị ai đó đè xuống.

Đám côn đồ kia vẫn còn ở phía sau cô, cô không dám nói, thật ra cô có chút sợ hãi, nhìn thấy anh, vốn dĩ còn cho rằng mình sẽ an toàn hơn…..

Thôi, anh không cho cô đi theo thì thôi vậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô tự thuyết phục bản thân mình như thế, buộc bản thân mình phải đè xuống tủi thân không đầu không đuôi đang dâng lên kia, khi đang định quay đầu đi…….

Lục Diên Bạch lui ra sau hai bước, anh lịch sự đỡ vai cô, đẩy cô lên trước người mình.

"Em đi phía trước tôi đi."

Mọi tủi thân đều được đều biến mất, Từ Diệp Vũ ngây ngẩn người, đành để anh đứng sau lưng vốn đã lạnh cứng của mình.

Anh không để cô đi, anh săn sóc đứng phía sau cô, anh dùng cách thức im lặng mà vững chắc đứng đó ngăn lại nỗi sợ và lo lắng của cô.

Nhiệt độ cơ thể anh có lẽ cũng không đủ ấm, nhưng trong nháy mắt, tựa như được người ta giao cho một năng lực kỳ diệu nào đó, Từ Diệp Vũ có thể cảm nhận được cơ thể đang đông lạnh của mình, từ từ từng chút một ấm lên lần nữa.

Gió vô biên trước mặt tựa như một bức tranh, thổi qua vùng đất hoang sơ cằn cỗi không một ngọn cỏ, lúc ấm lúc lạnh, rồi biến những thứ hư hỏng trở thành một bức phong cảnh tuyệt đẹp.

Trong lồng ngực như có một con nai, và nó đang chạy điên cuồng quấy phá.

Lục Diên Bạch nào có biết trong lòng Từ Diệp Vũ đang nghĩ đến một tác phẩm lớn, anh lùi về phía sau cô một cách tự nhiên, rồi tự nhiên hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn thoáng phía sau.

Phía sau có một đám người chỉ cách vài bước, nhìn thấy hai người quen nhau nên cũng không tiến lên.

Hơn nữa, Lục Diên Bạch thật sự rất cao, lại có khí chất của giáo sư ngần ấy năm, đám côn đồ thấy có vẻ không ổn nên thấp giọng thảo luận vài câu rồi bỏ đi.

Từ Diệp Vũ nhìn phía trước nên cũng không rõ tình huống ở phía sau, nhưng việc có Lục Diên Bạch ở phía sau khiến cô yên tâm một cách khó hiểu, hơn nữa ý tứ vừa nãy khiến có trong lòng cô lơ lửng….

Đầu cô nóng lên, cô lập tức cúi đầu rồi mạnh mẽ đi về phía trước.

Mãi cho đến khi chỉ còn tiếng gót giày của cô vang lên trong bãi đỗ xe, thì cô mới rốt cuộc hiểu ra và quay lại phía sau nhìn……

Tay Lục Diên Bạch chống lên cửa ghế lái phụ, giương mắt lên nhìn cô: "Em đang định đập vào xe của tôi sao?"

Cô mới hậu tri hậu giác nhìn theo tầm mắt của mình, ở một góc trước mặt có một đống thanh sắt bị vứt bỏ.

…….

"Thầy không cần phải nói những lời đặc biệt này đâu," cô đi qua, "Thầy có thể cứu em từ trong nước sôi lửa bỏng là em đã rất cảm kích rồi."

Sao cô lại không biết anh muốn chọc cô chứ, anh chỉ muốn để cố cảm thấy nhẹ nhàng một chút, không còn khẩn trương lo sợ nữa.

Rốt cuộc là người có EQ cao, anh thật sự quá hiểu rõ cách quan tâm đến cảm xúc của đối phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!