Chương 1: (Vô Đề)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lưng cô căng chặt, khuỷu tay khớp xương đều đặt ở góc bàn, mu bàn tay vì dùng sức gõ máy tính mà xuất hiện xương bàn tay, đồng tử màu nâu nhạt không chuyển động, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt.

Cô cực kỳ chăm chú nhìn, giống như mãnh hổ đang tích trữ sức lực để chuẩn bị phá lồng lao ra ngoài.

Sau 5 phút.

Cô bỗng thở ra, lưng cũng buông lỏng, cả người cúi xuống, ngay cả mái tóc dài mượt cũng rũ xuống mí mắt.

Gió nhẹ thổi thổi những sợi tóc, Từ Diệp Vũ gối đầu lên cánh tay: "……. Không viết được."

Trước đó, Từ Diệp Vũ đang thích thú chuẩn bị ngủ trưa thì nhận được điện thoại của biên tập, trong điện thoại, những lời kêu than thảm thiết của biên tập như, tứ cố vô thân mong cô giúp đỡ: "Diệp tổng! Bản thảo kỳ này chị vẫn chưa nhận được! Không nhận được bản thảo thì không có phí trang báo, mà không có phí trang báo có nghĩa là tiền lương thấp, mà tiền lương thấp có nghĩa là chị không có tiền để trả tiền vay mua nhà, sữa cho con còn có hoa cúng bái nữa, vì cứu đứa bé mà em viết bản thảo cho chị đi mà bảo bối!!"

Lúc đó, Từ Diệp Vũ vẫn còn mơ ngủ nên không để ý đến trọng điểm: "……Từ khi nào mà chị lén ở sau lưng em có đứa bé vậy?"

"À, người chị nói chính là thực tập sinh 16 tuổi mà chị mới hâm mộ, mẹ yêu em ấy cả đời!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"…….."

Biên tập tiếp tục ám chỉ: "Trong mấy tháng nay thì không viết truyện ngắn còn trong hai năm nay thì không viết tiểu thuyết dài, em có biết có bao nhiêu độc giả ngày đêm nhớ đến em không? Em còn không chịu làm một chút thức ăn tinh thần để bọn họ thoải mái một chút, em có còn là người nữa không?"

Cô mở máy tính lên, nhìn thấy một đống bản thảo nằm trong thùng rác, hỏi: "Hạn chót là khi nào?"

"Hai tuần sau!" Biên tập hưng phấn không kìm được, "Chị xem như là em đồng ý rồi! Hai tuần sau gặp lại, yêu ngài, yêu Quang Huy Vĩ Đại của ngài!"

Nghĩ đến đây, Từ Diệp Vũ nhìn thoáng qua số lượng từ trong bản thảo Quang Huy Vĩ Đại.

Linh.

……

Từ Diệp Vũ nhìn khoảng trống trong bản thảo vài phút, cô cầm điện thoại lên gọi cho bạn cùng phòng Hướng Vi: "Mình bị bí chữ, bây giờ mình ra ngoài để tìm linh cảm, khi nào thì cậu về, có mang theo chìa khóa không?"

"7 giờ mình về, mình có mang chìa khóa rồi." Hướng Vi nghi ngờ bổ sung thêm một câu, "Cậu đi đâu tìm linh cảm vậy, không phải lại đi bóp nát bánh quy nữa chứ?"

Nghĩ đến lần trước Từ Diệp Vụ không có linh cảm, nên đi siêu thị mua một đống bánh quy về chung cư ngồi bóp nát.

Buổi sáng cũng bóp buổi chiều cũng bóp, trước khi ngủ cũng bóp, ăn cơm cũng bóp, rắc rắc, thiếu chút nữa bóp đến mức làm cho thần kinh của Hướng Vi bị suy nhược.

Từ Diệp Vũ có sở thích khác người, những âm thanh kỳ quái có thể giúp cô có được linh cảm.

Từ Diệp Vũ: "……Không bóp nát bánh quy nữa, mình đi tìm cái khác."

"Tốt xấu gì cũng là tác giả đang hot ra được mấy tác phẩm, làm việc phải dè dặt một chút đó."

Sau khi cúp điện thoại, Từ Diệp Vũ ôm laptop ra ngoài.

Đi bộ mười mấy phút, cô quẹo vào, trong phạm vị mấy mét chỉ có một cửa hàng tiện lợi.

Lúc đang đứng ngoài cửa hàng tiện lợi để tìm kiếm mục tiêu, thì có một cậu nam sinh cầm chai Yakult đi ngang qua.

Cậu nam sinh chọc ống hút vào miếng giấy bạc của chai Yakult, một tiếng "tạch" nhỏ xẹt qua tai Từ Diệp Vũ, ngắn gọn, sảng khoái giống như âm thanh tự nhiên.

Dường như hai mạch chỉ huy được mở ra một chút

----chính là nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!