Chương 42: (Vô Đề)

Trên xe buýt ít người, chỗ ngồi gần như trống không, bên ngoài ánh đèn chiếu vào, ở trong xe như xẹt qua tia sáng, đủ sắc màu, sau đó lại băng qua trên mặt của mỗi người, Trương Lam quàng khăn chặt, trên xe rất ấm áp, kéo lỏng một chút, Tiết Nhượng cúi đầu xuống, cũng vươn tay giúp cô sửa sang lại.

Lúc này trên xe nhoáng lên một cái, ánh đèn chiếu vào, vừa vặn rơi trên mặt Trương Lam, mặt cô có chút mông lung, lông mi dài cong như cánh quạt dưới ánh sáng run run, tay Tiết Nhượng giúp cô nới lỏng khăn quàng cổ ngừng một lát, nửa giây sau, cậu nâng cằm cô lên, cúi đầu, hôn lên môi cô.

Trương Lam kinh ngạc, muốn lui, nhưng không thể lui được, cậu chặn ở phía sau cô, đầu lưỡi trêu chọc môi cô, mặt Trương Lam nóng như lửa đốt, cằm bị cậu dùng lực nắm, hơi mở miệng.

Lưỡi của cậu nhanh chóng tiến vào.

Chân Trương Lam mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống mặt đất.

Chung quanh vang lên tiếng cười, trong xe không có đèn xe, chỉ có ánh đèn ở bên ngoài, Phan Vĩ hơi di chuyển, ở một bên cười to, một bên huýt sáo.

Trương Lam cũng không biết nhắm mắt khi nào, chỉ còn xúc cảm trên môi, rất nóng, Tiết Nhượng hôn một hồi, nghiêng đầu, đầu lưỡi lại lần nữa dò xét, dễ dàng trượt vào trong miệng cô, tay nắm cằm cô càng ngày càng siết, Trương Lam có chút không thở nổi.

Có cảm giác như sắp hết hơi mà trực tiếp chết tại chỗ.

Cả buồng xe đều là tiếng ồn, thiếu nữ ở trong ngực của thiếu niên, không thể động đậy, tựa vào cột, mặc cho thiếu niên muốn làm gì thì làm.

Trương Lam hơi mở mắt, nhìn lông mi thật dài của cậu, trong lòng hỗn loạn, cô cảm thấy, thời gian như ngừng lại, mà cậu ở trong lòng cô dần dần nở hoa.

Cuối cùng, Tiết Nhượng còn nặng nề mà cắn môi dưới của cô, tựa bên tai cô, cậu hơi nâng tay, ôm thắt lưng của cô, thấp giọng hỏi: "Lần này không qua loa chứ? Có thể làm bạn gái của tôi không?"

Trương Lam mơ mơ màng màng, gật đầu một cái.

Tiết Nhượng hôn, lại lần nữa cúi xuống.

"Con bà nó! Lại nữa! Lão tử phải ăn một tấn cẩu lương đấy." Phan Vĩ gào khóc.

Chung quanh ha ha cười.

Cho đến khi xe dừng lại, Trương Lam vẫn còn mơ mơ màng màng, mặc cho Tiết Nhượng dắt vào phòng hát, trong phòng một mảnh mờ tối, Tiết Nhượng kéo cô đến một bên, để cô ngồi xuống, sau đó đi ra, Trương Lam theo bản năng nắm tay cậu lại, cậu dừng một chút, sau đó câu môi cười, cúi đầu hôn lên trán cô: "Bé ngốc, tôi đi phòng rửa tay."

Trương Lam lập tức buông tay: "Đi mau."

Tiết Nhượng cười nhìn cô, đi ra ngoài.

Trương Lam ngồi ở trong góc, trong lòng bĩnh tĩnh lại, điện thoại di động trong túi vang lên, cô lấy, mở ra, là Long Ngọc gửi tin wechat tới.

[ Tiểu Ngọc: Video. ]

[ Tiểu Ngọc: Lúc không có tớ các cậu lại táo bạo như vậy a a a. ]

Trương Lam mở video đó ra, hình ảnh vừa hiện, tay cô run lên, suýt chút nữa ném điện thoại, bên trong, Tiết Nhượng áp sát cô, người quay còn cố ý quay gần, có thể nhìn thấy cô cùng Tiết Nhượng môi chạm môi, cằm của cậu, cùng với cánh mũi cao, nửa bên mặt của Trương Lam bị che đi, ngẫu nhiên cậu dời đi chỗ khác, còn có thể thấy môi đỏ của cô bị răng nanh cậu cắn một cái.

Con bà nó, ai quay.

Lại sắc nét như vậy!

"Đang xem cái gì?!" Bên người tối sầm lại, Tiết Nhượng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn, Trương Lam luống cuống tay chân muốn tắt video, trên tay trống không, điện thoại bị cậu lấy đi.

Cậu cúi đầu, mở ra, chuyên chú xem xong, lại gửi cho cậu.

Trương Lam: "Chuyển cho cậu làm gì vậy."

"Tôi cũng là nhân vật chính." Tiết Nhượng đưa điện thoại di động cho cô, cầm lấy ống sữa bò một bên, cắm ống hút đưa cho cô, Trương Lam nhìn chằm chằm hộp sữa, mặt không tình nguyện: "Tại sao tớ phải uống sữa tươi, các cậu ấy cũng uống đồ uống ướp lạnh mà."

"Trời lạnh, uống đá không tốt." Tiết Nhượng nhét sữa bò vào trong tay cô, cúi đầu chơi game, Trương Lam hút một ngụm, le lưỡi, đứng dậy, vươn tay ra lấy vương lão cát*, Tiết Nhượng cản lại, ôm eo cô, thuận tay lấy đi.

*Là một loại trà thảo dược Trung Quốc, và là một trong những thức uống trà phổ biến nhất ở Trung Quốc hiện nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!