Ở Thanh Diệp, cô làm tiểu tỷ tỷ quen rồi, mỗi lần đều có người đi cùng, làm gì cũng có người đi theo, đều hi hi ha ha cho tới bây giờ đều không thiếu người.
Bây giờ... ÀI.
Cô đá đá chân, một mình đi nhận đồng phục.
Bất quá tầng đó ở đâu a.
Cô mờ mịt nhìn hai tòa nhà trước mặt giống nhau như đúc, đều là gạch màu đỏ, hơn nữa còn ở đối diện nhau, ở giữa là một sân bóng rỗ.
Thật vất vả, cô rốt cuộc tìm thấy ba chữ Tầng Trí Tuệ.
Vì vậy cô hướng bên trái đi tới.
Mới vừa lên bậc thang, liền thấy Tiết Nhượng đeo tai nghe, cầm chai cô ca, cô vui mừng, bước nhanh hơn, muốn đi tới cậu, còn chưa đi đến bên cạnh cậu, liền bị người chặn lại.
Một nữ sinh tóc ngắn ngăn trước mặt cậu. Trong tay nâng một hộp đồ ăn.
"Tiết Nhượng, đây là bánh bích quy mình tự làm." Giọng nói giòn tan của nữ sinh vang lên, ở trong đại sảnh, còn vọng tiếng lại, rất là dễ nghe.
Tiết Nhượng ngửa đầu uống một hớp cô ca, cổ hơi cong lên, cậu nhíu nhíu mày, nói: "Không ăn!"
Nữ sinh cúi đầu, cắn chặt môi dưới: "Cậu ăn thử một chút, ăn ngon lắm."
"Ăn ngon thì cậu tự mình ăn." Cậu nói, sau đó lướt qua cô ấy, vừa định đi, tròng mắt liền rơi vào người Trương Lam, Trương Lam bị phát hiện, thoải mái đi ra, cười nói: "Uống cô ca giết tinh nha! Học thần!"
Tiết Nhượng nắm chai: "Liên quan gì đến cậu?"
Trương Lam đi tới, ôm tay cậu, Tiết Nhượng sửng sốt một chút, nhanh lùi về sau, tránh khỏi tay cô: "Làm gì?"
Trương Lam nói: "Cậu dẫn tớ đi nhận đồng phục!"
"Tự đi đi."
Cậu nói xong, đẩy cô ra đi xuống bậc thang, cũng bóp chai, ném vào trong thùng rác.
"Phanh ——" một tiếng.
Còn nửa chai.
Trương Lam thở dài.
Chỉ có thể xoay người tự đi tìm nơi nhận đồng phục.
Nữ sinh bị từ chối vẫn còn đứng tại chỗ, nước mắt trong hốc mắt đảo đi đảo lại.
Đột nhiên gọi Trương Lam lại: "Cậu phải đi nhận đồng phục sao?"
Trương Lam gật đầu: "Đúng vậy."
"Từ nơi này đi tới, phòng ở phía trong cùng." Nữ sinh kia nói.
Trương Lam lúc này mới nhìn về phía nữ sinh kia, nữ sinh cúi thấp đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt, Trương Lam có chút thương tiếc: "Cậu ấy không ăn thì cậu tại sao phải khóc?"
Nữ sinh ôm chặt cái hộp, nghẹn ngào nói: "Tớ... tớ thầm mến cậu ấy ba năm, hôm nay mới có dũng khí đưa cho cậu ấy cái này, nghe nói cậu ấy thích ăn đồ ngọt."
"Cậu ấy thích ăn ngọt?" Trương Lam mở to hai mắt.
Nữ sinh gật đầu: "Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!