Trương Lam còn chưa nói xong, cô giáo Anh ngữ liền mang theo sách vở từ ngoài cửa tiến vào, tầm mắt sâu kín quét Trương Lam một cái.
Trương Lam không ít lần bị thầy cô nhìn như thế, sớm đã quen, nằm sấp xuống liền ngủ.
Bên cạnh Tiết Nhượng ngồi thẳng người, một tay chống đầu, thờ ơ.
Vừa lúc Trương Lam nằm nhoài ra về hướng cậu, nhìn cậu chớp mắt, cậu đem quyển sách để ngang, chặn tầm mắt của cô, phía trên có hàng chữ tô đậm nổi bật " Tiếng Anh ".
Cô cười lấy đi cuốn sách của cậu.
"Nghe nói hôm nay có bạn học mới?" Giọng của cô giáo Anh ngữ có chút chói tai, cô cầm lấy danh sách, "Trương Lam!"
Trương Lam liếc một cái, thu tay về, ngồi dậy, cô giáo Anh ngữ đang nhìn cô: " Đứng lên, giới thiệu một chút, tôi thấy thành tích của em, thành tích này..."
Trương Lam đứng lên, nghiêm túc nói: "Thưa cô, em sẽ cố gắng học tập, tranh thủ cùng Tiết Nhượng cùng nhau bắt đầu từ vạch xuất phát."
Các bạn học bật cười.
Cô giáo Anh ngữ bị ngắt lời, có chút không vui, cô chống tay lên bục giảng, có chút châm chọc: "Cùng Tiết Nhượng bắt đầu ở vạch xuất phát? Trương Lam, cô thấy em vẫn chưa biết thành tích bây giờ của Tiết Nhượng."
Trương Lam gật đầu: "Biết a, là học thần."
Trong lòng cô giáo Anh ngữ bực bội, đây vốn là lớp giỏi, sao lại có một học sinh kém từ Thanh Diệp vào được chứ, khác gì con sâu làm rầu nồi canh.
Cô giáo giãn mày:" Em ở trong giờ học nhớ nghe giảng, nếu như có vấn đề gì, tan giờ hỏi Tiết Nhượng, trên lớp không cho em quấy rầy Tiết Nhượng!"
Mới nói xong liền thấy Trương Lam kéo sách vở của Tiết Nhượng.
"Dạ!" Trương Lam chào kiểu quân đội một cái.
Cô giáo Anh ngữ vốn là muốn nói thêm, nhưng thân thủ bất đả tiểu kiểm nhân*, Trương Lam cười một tiếng, cô giáo nhướng nhướng chân mày, cho cô ngồi xuống.
* : không ra tay đánh người tươi cười ( nguồn: vanthuythienson)
Trương Lam ngồi xuống, Tề Thư liền quay đầu, ném một tờ giấy cho cô.
Trương Lam nhíu mày, cầm lấy tờ giấy kia mở ra, mặt trên viết: "Cô giáo này rất lợi hại, cậu đừng chọc vào cô ấy!"
Trương Lam cười cười, gửi lại tờ khác: "Cám ơn, tớ đâu chọc cô ấy, tớ rất biết điều nha."
Tề Thư không trả lời lại.
Bắt đầu giờ học, Trương Lam không nằm ngủ nữa, cô xoắn bím tóc đuôi ngựa của mình, nhìn bạn học trong lớp, suy cho cùng đây là lớp giỏi, giờ học vẫn rất nghiêm túc, bất quá bạn cùng bàn của cô, cô nghiêng đầu nhìn cậu, cậu đang tựa lưng vào ghế ngồi, tay cầm bút, cúi đầu, giống như đang ngủ.
Trương Lam thò tay ra, vẫy vẫy trước mặt cậu.
Đối phương không phản ứng.
Cô tiếp tục vẫy.
Vẫn là không có phản ứng.
Trương Lam bật cười: "Không nghĩ tới học thần cũng ngủ a."
Cậu lấy bút đánh lên mu bàn tay cô một cái, tốc độ rất nhanh.
Trương Lam: "..."
Không ngủ a.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!