Chương 133: Phiên ngoại thứ hai 2

Buổi chiều giờ học thể dục. vừa lúc cùng học với lớp một, Giang Tử Nặc đó nhìn Annie đứng bên cạnh Chu Nghệ nói chuyện phiếm, hắn liền chạy tới, tìm Annie nói chuyện, khi hắn tự giới thiệu, "Tớ là Giang Tử Nặc... " Lúc đó, Tề Thích ném bóng rổ trong tay, tiến lên, kéo tay Annie lại, lôi cô đi vào trong đại sảnh, cũng đẩy cô đến vách tường, Tề Thích hừ một tiếng, chặn môi của cô lại....

Lúc ấy mắt của Annie trợn tròn.

Tề Thích hôn một lát, liền rời đi, hắn nâng cằm của Annie: "Nha, tôi lầm người, tôi phải phụ trách với cậu."

" Thảo nê mã* — —" Tiếng lòng của Annie.

*Thảo nê mã [cǎo•ní•mǎ]: Đồng âm với từ mắng chửi "Thao nhĩ mụ", tiếng Việt là [Đ•M•M] ấy bà con ^^. Ngoài ra nó còn có nghĩa khác: Thảo nê mã là tên tiếng Trung của con Dương Đà [Một loài lạc đà không bướu ở phương Tây] được cư dân mạng tôn xưng là "Thần thú" (Mọi người có thể Google tên "Dương Đà" để xem hình ảnh), bởi vì vẻ mặt của loài động vật này rất chi là khó tả, cho nên nó còn được sử dụng để miêu tả tâm trạng "Không biết nói sao", "Bó tay toàn tập"... các loại.

" Thảo nê mã, giết thiên đao, con trai anh tè ra giường rồi." Annie từ trên giường ngồi dậy, đem bé trai ôm ra, tung lên, nước tiểu còn từ trên mông nhỏ xuống, Tề Thích vừa vào cửa, lập tức ôm lấy tiểu tử, nói: "Em sao lại run như cầy sấy thế kia?"

"Thằng bé tè ra giường." Annie chỉ vào bé trai.

"Em tại sao không cho nó mặc bỉm?"

Annie yên lặng hai giây, "Quên mất...."

Tề Thích xoa xoa tóc cô, nói: "Xuống đi, đến ghế sofa nằm, anh dọn dẹp."

"Nha." Annie ngồi dậy, trượt xuống giường, lại vơ lấy điện thoại di động trên bàn, đi tới trên ghế sofa ngồi xuống, Nha Nha dụi mắt cũng đi theo xuống, ôm hai cái bắp đùi của Annie: "Mẹ, chân mẹ thật là nhiều thịt."

Annie: "... Còn không phải là vì sinh em trai con sao."

Sau đó trợn mắt nhìn Tề Thích một cái, Tề Thích cho thằng bé mặc bỉm, lại lấy ga trải giường ra, đi giặt, Annie nhận lấy con trai, lắc lư đi tìm Tề Thích, cô gọi: "Tề Thích, em mới vừa nằm mơ khi đó anh hôn em."

Tay Tề Thích ấn máy giặt ngừng một lát, "Sau đó thì sao?"

"Em còn chưa có hỏi anh, anh ban đầu muốn hôn ai?"

"Ny An... "

"Ai?" Annie đến gần hắn, "Ai?"

Tề Thích nói: "Không nghe được thì thôi đi, nơi này đều là nước, em đi tới phòng khách đi."

Lòng Annie chua xót, cô ôm đứa bé, lại muốn tìm Tề Thích hỏi, nhưng Tề Thích lại không phản ứng cô, cô trở lại phòng khách, ngồi xuống, gọi điện thoại tố cáo Trương Lam.

Trương Lam ở đầu bên kia chưa tỉnh ngủ, lười biếng hỏi: "Sao vậy?"

Annie che microphone, ôm chặt con trai, nhìn Tề Thích đang bận rộn ở bên ngoài, hừ hừ nói: "Tớ vừa mới hỏi anh ấy một vấn đề."

" Vấn đề gì?"

"Tớ hỏi anh ấy, anh ấy ban đầu nói hôn sai người, người kia rốt cuộc là ai."

"A?... Là ai?" Trương Lam đầu kia đột nhiên hứng thú, âm thanh ngồi dậy, còn nói Tiết Nhượng buông tay ra, Annie híp mắt: "Hai người đang làm gì vậy? Mới giữa trưa."

"Ngủ trưa nha, nói mau, là ai..." Trương Lam cười híp mắt hỏi.

Annie rất không muốn nói chuyện, cô hung hăng liếc một cái, nói: "Anh ấy nói Ny An... Cậu biết người này không?"

Trương Lam nghe cũng sửng sốt một chút, cái tên này nghe vừa quen thuộc lại vừa quái dị, cô đẩy Tiết Nhượng đang ngủ trưa bên cạnh, "Anh có biết Ny An là ai không?"

Tay Tiết Nhượng phủ lên trên trán, hơi mở mắt, "Annie? Cái gì?"

Đầu Trương Lam chợt lóe, cô nói tới điện thoại di động: "Annie, tên cậu nói ngược lại, không phải là Ny An sao?"

Tay ôm con trai của Annie buông lỏng một chút, con trai rơi xuống, cô vội vàng kéo con trai vào trong ngực, cô suy nghĩ một chút: "A, cậu nói rất có đạo lý nha, tại sao có thể có người dùng tên như vậy chứ, Annie tớ dễ nghe biết bao, tại sao phải dùng Ny An, thật là khó nghe."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!