Editor: TIEUTUTUANTU
Nghe được có người thích Diệu Bút Khách giống mình, Không Hầu thập phần tò mò, quay đầu nhìn lại phía sau. Nam nhân đi tới người mặc áo gấm trắng, tóc búi chỉnh tề, không một sợi rối.
Đây là một người vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ đến làm người khác cảm thấy, nếu làm hắn dính một hạt bụi thì đó chính là tội lỗi.
Không Hầu chớp chớp đôi mắt, lui một bước.
Nam nhân đang đi vào thấy nàng hơi hơi gật đầu chào, nhìn sách trên tay nàng, đuôi lông mài hơi giãn ra:
"Xin lỗi, quấy rầy hai vị."
Hắn đại khái cũng không thường cười, khóe mội miễn cưỡng hơi cong cong, thoạt nhìn có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn rất đẹp.
Trên thực tế, người xinh đẹp, dù là khóc cũng mỹ lệ hơn người khác đang cười.
Không có. Không Hầu lấy lại tinh thần, cười đáp lại đối phương,
"Ta cũng chỉ là người ghé tới mua sách."
Nam nhân thấp giọng ho hai tiếng:
"Mới vừa rồi ngoài cửa đã nghe thấy hai người nói chuyện, đạo hữu………. cũng thích sách của tác giả này?"
Cũng? Không Hầu hai mắt sáng ngời, chẳng lẽ nam nhân lớn lên xinh đẹp này cũng thích sách Diệu Bút Khách? Nghĩ vậy, nàng cao hứng gật đầu nói,
"Đúng vậy, cốt truyện của hắn thật xuất sắc vai chính vô cùng lợi hại, ta có rất nhiều sách của hắn, nếu huynh thích……….." Nàng muốn nói, huynh nếu thích ta có thể cho mượn xem, nhưng là nghĩ đến nàng phải lập tức rời khỏi Ung Thành, nên chỉ có thể ngượng ngùng cười,
"Nếu ta lần này không phải đi vội, thì có thể cho huynh xem."
"Đạo Hữu muốn ra khỏi thành?"
Nam nhân nhìn ngoài trời bông tuyết rơi đầy, hơi lo lắng nói,
"Bên ngoài tuyết đang rơi lớn, Ung Thành ngoại tu sĩ tâm tư khó dò, cô nương nếu muốn ra thành, nhất định phải cận thận."
"Đa tạ, ta sẽ cẩn thận."
Thiện ý của người xa lạ, Không Hầu cũng không cảm thấy đối phương đang xen vào việc của người khác, nàng thi lễ với đối phương.
Quay đầu nói với lão bản,
"Chưởng quầy, nhất định phải hảo hảo giữ sách cho ta, chờ ta rèn luyện trở về, liền tới lấy ngay."
"Tiên trưởng yên tâm, ta nhất định giữ lại cho người." Lão bản tiệm sách nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu:
"Không chỉ có ta giữ, mà nhi tử, tôn tử của ta cũng sẽ giữ sách lại cho ngài."
Mấy vị tiên trưởng có đôi khi ra cửa chính là vài chục năm, hắn sợ chính mình không đợi được đối phương trở về cho nên đem nhi tử cùng tôn tử cũng tính vào.
"Lão bản thật biết đùa."
Không Hầu đưa đưa mấy khối linh thạch,
"Cái này coi như là tiền đặt cọc, cáo từ."
"Tiên trưởng đi thong thả, tại hạ chờ người bình an trở về." Chủ tiệm sách mỉm cười nhing theo Không Hầu rời đi, mới khách khách khí khí nói với nam nhân bên cạnh,
"Công tử thỉnh chờ một lát, ta đi lấy sách cho ngài ngay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!