Chương 2: Nói dối

Không Hầu từng lén đọc qua hai thoại bản tu tiên, một quyển viết kiếm khách nào đó vô cùng lương thiện, giúp đỡ người nghèo bảo hộ kẻ yếu, ngày nọ ra cửa giúp được một lão nhân khắp người dơ bẩn đang bị lưu manh khi dễ, không ngờ lão nhân này chính là thần tiên trên trời, vì khen thưởng tấm lòng lương thiện liền đưa cho hắn một viên tiên đan, kiếm khách ăn tiên đan, một bước phi thăng lên trời.

Còn một quyển liền càng thêm ly kỳ, vai chính là một thợ săn, không cẩn thận rơi xuống vách núi, nhặt được một quyển bí tịch công pháp tu luyện, liền bước vào con đường tu tiên, trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, bị cao nhân từ chối thu làm đệ tử, cuối cùng trở thành người đứng đầu tiên môn chính đạo, trở thành mục tiên phấn đấu của vô số của nam tử, là người tình trong mộng của vô số nữ tử, chỉ tiếc Không Hầu không có xem hết truyện, lại không biết thợ săn sau đó có tu hành đắc đạo, phi thăng thành tiên hay không?

Đối với người không có cơ hội tiếp xúc với nhiều thoại bản dân gian như Không Hầu mà nói, hai cái truyện xưa này vô cùng thần kì. Tuổi nàng còn nhỏ, ngẫu nhiên cũng sẽ ảo tưởng, vào một đêm trăng to gió lớn, sẽ có thần tiên trên tời giáng xuống, nói nàng có thiên phú tu luyện, muốn thu nàng làm đệ tử.

Nàng ôm giấc mộng này đã nhiều năm, trước khi đi ngủ vẫn thường tự nhắc mãi, thần tiên gia gia khi nào sẽ đến đón nàng đi. Hiện tại nàng đã không phải hài tử sáu, bảy tuổi, cho nên đọc xong thoại bản liền kiềm chế chính mình hi vọng, chỉ có dâm ba bửa mới tưởng nhớ một lần.

Cứ như vậy vẫn luôn hi vọng a hi vọng, nhưng mà thần tiên vẫn không có tới.

Ngược lại thoại bản nàng cất giấu bị nữ quan phát hiện, phu tử phạt nàng chép sách một tháng, nói nàng thân là tiền triều công chúa, không nên xem loại thư tịch thấp kém như vậy.

Phu tử nói, si mê thần thoại sẽ khiến con người ta loạn tâm.

Nhưng mà Không Hầu cảm thấy phu tử đang gạt nàng, bởi vì sau khi Cảnh Hồng Đế đăng cơ đến nay, mỗi năm đều sẽ tế thiên, cũng luôn dùng thần tích tới cường điệu hắn được thần tiên coi trọng tới mức nào.

Các đại thần luôn là như thế đôi trá, khẩu thị tâm phi.

Không Hầu đối với loại hành vi này chỉ khịch mũi coi thường, đương nhiên chỉ là âm thầm khinh bỉ.

Thời điểm ngân quang phía trên hoàng cung càng lóa mắt, Không Hầu nắm chặt hai tay, mắt nhìn tia sáng buông xuống không dám chớp, đây là tới đón nàng sao?

Ngân quang quá mức mãnh liệt, đâm vào mắt Không Hầu có chút đau, nàng vội dùng tay xoa mắt trái, mắt phải vẫn gắng sức mở to. Khi mắt trái dễ chịu một chút, nàng vội mở rồi mới dùng tay xoa mắt phải.

Thần tiên nhất định….. có lẽ là có khả năng tới đón nàng đi?

Kỳ cảnh bực này xuất hiện, cả triều đều có chút không kịp phản ứng, Cảnh Hồng Đế thậm chí có chút luống cuống đứng bật lên, có chút si cuồng mà nhìn lên không trung.

Đế vương anh hùng, cầu quyền thế, cầu mĩ nhân, đến khi có được hết thảy liền vọng tưởng trường sinh. Cảnh Hồng Đế là một đế vương như thế, mà khắp thiên hạ này từ cổ tới kim đế vương có dã tâm cùng dục vọng giống hắn cũng không ít.

Ngân quang dần dần hạ xuống, từ bên trong xuất hiện một lão nhân mặc áo bào tro, trên người không đeo kiếm, cũng không mang theo pháp bảo gì khác, nhưng khí chất bất phàm, làm cho tất cả mọi người đều tin rằng, đây chính là tiên nhân.

"Được đón tiên trưởng hạ phàm, đây là vinh hạnh của quý quốc". Cảnh Hồng Đế nhanh bước tiến lên, mừng như điên, khi cách tiên nhân khoảng năm bước thì dừng lại, hắn là người cực cảnh giác, dù đối phương có là tiên nhân thì cũng không ngoại lệ.

Hành đại lễ xong, Cảnh Hồng Đế nói:

"Mời tiên nhân thượng tọa."

Tiên nhân giơ tay: Không cần.

Nghe lời này, mọi người đều kinh sợ, tiên nhân đối với Cảnh Hồng Đế thái độ lạnh nhạt, chẳng lẽ trời xanh xem việc hoàng đế soán ngôi tiền triều có gì bất mãn? Chính là mấy vị hoàng đế tiền triều đều vô năng, làm bá tánh trăm họ lầm than, bọn họ nếu còn không tạo phản thì lấy đâu đường sống?

Tựa hồ đoán được ý tưởng của mọi người, tiên nhân vuốt vuốt râu nói:

"Hôm nay ta tới vì muốn báo ân một người."

Báo ân?

Mọi người nghe xong lời này, trong lòng có chút kích động, chỉ hận đối tượng tiên nhân báo ân không phải là mình, có ai không muốn cùng tiên nhân có chút quan hệ đâu. Cũng may mọi người còn chú ý đến thân phận, nên không có cuồng nhiệt biểu hiện ra ngoài.

Cảnh Hồng Đế tuy có chút thất vọng, nhưng là ít nhất tiên nhân cũng không có ý bất mãn với gian sơn cửa hắn, như vậy hắn cũng an tâm.

Quay đầu nhìn triều thần trước mắt, Trương đại nhân nổi danh thiện nhân, Lý đại nhân cũng thường xuyên cứu tế bá tánh, còn có Vương đại nhân từng giúp vạn dân sửa đường xây cầu, cũng không biết là ai có phúc khí như vậy.

"Không biết tiên nhân muốn tìm người nào?"

Một hài tử. Tiên nhân cười cao thâm khó đoán,

"Ta thiếu nàng một phần nhân quả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!