Chương 18: Bị Cướp Mất Vị Hôn Phu 18

Chấn động, người mình thích lại tỏ tình với mình.

Trình Diệp ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt mèo tròn vo nhìn chăm chú Tần Túc, dùng sức bấm một cái vào cánh tay mình, đau đến nhe răng trợn mắt.

Tần Túc thấy vừa buồn cười vừa đau lòng, vội vã giúp cậu xoa xoa, ấn lên chỗ bị bấm khiến Trình Diệp nhẹ nhàng kêu đau một tiếng, cúi đầu nhìn thấy đã hơi tím, hắn cau mày:

"Dùng sức lớn như vậy làm gì."

Hắn nhìn thấy cậu nghiêng đầu còn đang một mặt sững sờ, ngu ngốc, nhẹ nhàng nặn nặn gò má cậu: Không tin anh?

"Không phải không phải!" nước mắt Trình Diệp mãnh liệt chảy ra, cậu cũng đã bụm mặt, nhưng nước mắt vẫn là thuận khe hở không ngừng tràn ra, quả thực mắc cỡ chết người, một hồi lâu sau mặt Trình Diệp biến thành trắng, âm thanh run run hỏi,

"Nhưng mà, nhưng mà, Tiểu Bạch thì sao bây giờ?"

Tần Túc trong lòng minh bạch nhưng lại giả bộ hồ đồ:

"Cái gì Tiểu Bạch, anh thích em thì liên quan gì đến Bạch Duệ?"

Bạch Duệ, gọi thân thiết như vậy, đáy mắt Trình Diệp nháy mắt ảm đạm, chỉ là lắc đầu không muốn nói.

Tần Túc khẽ cười thành tiếng:

"Em cho rằng anh thích Bạch Duệ?"

"Không phải cho rằng." Trình Diệp như kìm nén khoảng thời gian rất dài, lời vừa nói ra khỏi miệng cũng không kịp thu lại.

Con mắt của cậu đã khóc sưng lên, nước mắt vẫn rơi xuống, oan ức như là mèo con bị vứt bỏ, chớp mắt to nói:

"Là Tiểu Bạch nói cho em, hai người —— hai người mới là một đôi. Em vốn là muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng, nhưng mà em không cam lòng, em thích anh, thích Tần đại ca, thích đã rất lâu."

Trình Diệp phi thường kích động, nói:

"Em có phải là đặc biệt đê hèn, em biết rõ Tiểu Bạch thích anh, em còn cố ý tiếp cận anh, đến nhà anh ở."

Cậu nói mình chính là không nhịn được, ngày nhớ đêm mong luôn muốn nói cho Tần Túc biết tình cảm của mình, bằng không —— sao có thể nhịn nhiều năm như vậy.

Trình Diệp vốn là lớn lên ngoan ngoãn nhu nhược, dưới màn lệ mông lung, nhìn càng thêm đáng thương, một đôi mắt mèo hơi sưng, nước long lanh, như con mèo nhỏ vừa ra đời liền sợ bị vứt bỏ ở trong thùng, hai chân trước víu lấy vạt áo oan ức kéo kéo nhìn Tần Túc.

Tâm Tần Túc đều mềm nhũn thành một bãi nước, đau lòng tột đỉnh, đừng nói Tô Bạch Duệ, chính là Thiên vương lão tử có đến thì trong mắt của hắn cũng chỉ có một mình Trình Diệp.

Hắn đỡ vai Trình Diệp giúp cậu lau nước mắt:

"Đứa nhỏ ngốc, Bạch Duệ nói cái gì em liền tin cái đó sao, anh thích ai không phải bản thân anh là rõ nhất sao, ngoan, ngoan, đừng khóc, đừng làm cho anh đau lòng được không?"

"Anh thật sự không thích cậu ấy sao?"

Trình Diệp liền rơi mất mấy giọt nước mắt, nhưng đang ở trước mặt người trong lòng nên không dám làm càn, vội vàng bịt tai trộm chuông lấy tay lau đi, cậu nháy mắt, không thể tin được mà lại một lần nữa xác nhận nói,

"Anh thật sự không thích cậu ấy sao?"

Tần Túc kiên định gật gật đầu, đây là vấn đề nguyên tắc.

Mắt Trình Diệp liền nổi lên thủy quang, cậu nặn nặn mặt mình, hiển nhiên còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, cảm giác đau làm cho cậu lập tức không khỏi cao hứng, mặt và cổ cậu đều đỏ, nhếch miệng hồi lâu nhưng không nói được tiếng nào, đối diện với ánh mắt chứa đầy ý cười của Tần Túc, vội vàng quay qua một bên, giơ tay lau nước mắt trên mặt.

Tần Túc nửa ôm cậu: Không khóc? Hắn cười cười, nói,

"Lần đầu tiên tỏ tình lại làm em khóc, anh thật sự là người đàn ông thất bại."

! Tần Túc dơ tay bóp bóp gáy cậu,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!