Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kỳ công tử? Tên công tử bột vốn không có tư cách chào hỏi Kỳ Duật, nhưng lúc này không giống ngày xưa, hắn ta và 'đạo lữ' của Kỳ Duật không chỉ có quen biết, mà cũng coi như là thân quen, đương nhiên có đặc quyền.
Kỳ Duật lấy hết dũng khí đang muốn bắt chuyện với Trình Diệp lần nữa, nhưng ý định mới vừa lóe lên đã bị cắt ngang, nhìn người hoàn toàn xa lạ trước mặt, nhất thời không kiên nhẫn.
Chuyện gì?
Kỳ Duật hỏi.
"Trình tiểu thiếu gia cũng ở đây sao?" Tên công tử bột giả bộ ngạc nhiên, mặt nhìn về phía Trình Diệp, nhưng lời nói lại rõ ràng cho thấy là đang nói với Kỳ Duật,
"Ngày hôm nay thật đúng là có duyên, vậy mà mới qua không bao lâu đã lại gặp Trình tiểu thiếu gia."
Trình Diệp lười để ý hắn ta, nhưng Kỳ Duật lại nghe thấy lời nói âm dương quái khí của hắn ta, trong lòng nhiều thêm mấy phần quái lạ.
"Trình tiểu thiếu gia, Kỳ công tử và Phùng công tử rất ân ái, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ tìm được người yêu thương cũng yêu thương ngươi." Tên công tử bột không dám nói xấu thẳng mặt Trình Diệp, chỉ biến đổi cách nói chuyện để Kỳ Duật nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn ta.
Trình Diệp nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta một cái, thuận miệng đáp lại:
"Vậy sao, vậy thì nhận phúc của ngươi, đa tạ."
Kỳ Duật đen mặt, lửa giận vừa bị đè nén lại lần nữa bùng lên, ánh mắt ác liệt như kiếm đâm vào trên người tên công tử bột, giọng điệu lãnh lẽo cảnh cáo nói:
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Chưa bao giờ nghe đồn tính cách Kỳ thiếu lại hỉ nộ (vui giận) thất thường như vậy, tên công tử bột bị dọa hết hồn, cơ đùi đều run rẩy, hắn ta theo bản năng muốn tìm trợ giúp, nhìn về phía 'vị hôn phu' của Kỳ thiếu
- Phùng Ngọc Hiên.
Phùng Ngọc Hiên vốn đang chuẩn bị lặng lẽ trốn đi nhất thời thành tiêu điểm để mọi người chú ý, cảm nhận được xung quanh có vài ánh mắt đang nhìn mình, hắn ta ngượng ngùng, bị bức ép mới bất đắc dĩ chậm rãi đi tới, chào hỏi với Kỳ Duật, đương nhiên cũng không quên chào hỏi Trình Diệp:
"A... A Duật, Trình tiểu thiếu gia khỏe chứ."
"Không dám nhận ba chữ tiểu thiếu gia của ngươi!"
Trình Diệp cười lạnh một tiếng, lại phát hiện sắc mặt hơi trắng bệch của Trình Hi, nghĩ đến vừa rồi đứa nhỏ còn nói nó chán ghét Phùng gia, chỉ cảm thấy Kỳ Duật đúng là sao chổi, mỗi lần gặp phải hắn đều không có chuyện gì tốt.
Cậu liếc nhìn ánh mắt hóng chuyện của mọi người ở đây, không coi ai ra gì đứng lên:
"Tiểu nhị, tính tiền."
Nói móc Phùng Ngọc Hiên thì lúc nào cũng được, nhưng không thể không để ý tới cảm xúc của đứa nhỏ, nếu không sẽ để lại bóng ma tâm lý trong lòng đứa nhỏ.
Không nghĩ tới dù ở trước mặt Kỳ Duật, Trình Diệp vẫn không nể mặt mũi như vậy, đặc biệt là tất cả mọi người đều đang đồn Trình Diệp mến mộ (yêu) Phùng Ngọc Hiên, mà mấy lần chạm mặt vừa rồi hoàn toàn không thấy biểu hiện ra, thậm chí khắp nơi muốn chen tới làm quen với Phùng Ngọc Hiên, vừa nghĩ tới người mình hận không thể che chở ở trên đầu quả tim lại bị đối xử lạnh lùng như vậy, sắc mặt tên công tử bột nhất thời có chút không vui.
Nhưng Phùng Ngọc Hiên lại khác, hắn ta tự biết mình xuất hiện ở đây là một loại sai lầm, cho nên cũng không dám nói nhiều, chỉ bó tay bó chân, im lặng đứng tại chỗ, thầm cầu cho Trình Diệp đi nhanh lên, tuyệt đối không nên vỡ lở ra, bằng không ——
Hắn ta thật sự sẽ xong đời.
Tên công tử bột thấy dáng vẻ ủy ủy khuất khuất của Phùng Ngọc Hiên, càng thêm đau lòng, thậm chí còn quên mất áp lực mà Kỳ Duật vừa mang đến cho hắn ta, hắn ta liền tiến lên một bước oán giận nói:
"Kỳ thiếu, xem ra lời đồn đại cũng không thể tin, có người bắt nạt đạo lữ của ngài, ngài thế mà lại thờ ơ không động lòng..."
"Ai nói hắn là đạo lữ của ta?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!