Chương 6: Làm cá dưới biển

Hiệu sách Sơn Nguyệt nằm giữa quãng đường từ trường về nhà họ Tô, lúc đầu Lệnh Tử cũng không biết nơi này, hồi nghỉ đông cô muốn thu thập mấy cuốn tạp chí cũ, lúc lên mạng post bài hỏi thăm được người ta chỉ cho.

Cô từng dựa theo địa chỉ được cho mà đến đó một lần, cũng đã thương lượng với chủ hiệu sách rồi, chú ấy chỉ bảo cô về chờ tin.

Chiều thứ sáu chủ hiệu sách gọi điện cho Lệnh Tử, nói tạp chí cô cần chú ấy đã tìm được hai quyển rồi, hôm nay gọi điện bảo cô ra đó một chuyến.

Con phố chỗ hiệu sách cư ngụ thoạt trông rất giống khu dân cư, có chung cư, cũng có rất nhiều tiệm tạp hóa.

Tiệm hoa, tiệm trà sữa, tiệm cà phê, cửa hàng tiện lợi 7/11, hai tiệm quần áo, một nhà bán buôn loa đài và cả một tiệm may trông rất cao cấp.

Còn hiệu sách Sơn Nguyệt nằm ở cuối quãng ngoặt của con phố, một mình nó đứng đấy sừng sững, trông tách biệt hẳn với phố xá nhộn nhịp.

Hiệu sách cũng không hề rộng chút nào, thậm chí thoạt nhìn còn hơi chật chội, quầy ở ngay phía cửa, trước quầy là một lối đi nhỏ, có ba hàng kệ sách kề liền nhau phía bên phải, bên sườn còn lại là chiếc bàn dài, sách trên bàn xếp lên nhau chồng chất.

Bố cục cả hiệu sách chẳng có chút kết cấu nào cả, nhưng nơi này có rất nhiều sách cũ đã ngưng xuất bản từ lâu, vả lại đầu sách cũng rất đa dạng, xanh đỏ tím vàng đủ loại, cần gì có đó.

Lệnh Tử vừa vào trong đã ngửi thấy mùi sách cũ, nhưng mùi này cũng không khó chịu, nhàn nhạt, tựa có tựa không rất thoải mái.

Hiệu sách rất yên tĩnh, cô nhìn quanh quẩn một lúc mới tới gần quầy, nhưng vừa liếc vào trong đã giật mình.

Úc Thần mới ngẩng đầu lên cũng bất ngờ, anh ném sách ra đứng dậy rồi nhướng mày với cô, nói: "Tha hồ đọc đi, hôm nay mọi loại sách đều sale 50%."

Lệnh Tử không ngờ mình lại tiếp xúc với người mà tưởng như chẳng liên quan gì đến mình nhiều lần như vậy, trong trường thì thôi, nhà văn hóa cũ chắc cũng thế, sân vận động coi như trùng hợp, nhưng gặp phải trong hiệu sách thì coi như trùng hợp nữa đi…

Rõ ràng là trước kia chẳng nói với nhau được câu nào.

"Bỏ vụ sale 50% đi, không thì coi như cháu nợ cậu nhé cháu trai?"

Giọng nói vang lên từ trong phòng, dẫu lúc truyền kệ sách đã bị lọc bớt độ rõ ràng nhưng vẫn rất nho nhã, sau đó có một người đàn ông bước ra từ sau kệ sách.

Chú ấy thấy cô tới bèn cười, "Là cháu đấy à, đồ của cháu đến rồi đây." Chú nói xong bèn đi về phía quầy, lục lọi hai quyển tạp chí cũ ra để lên bàn, mặt ngoài tạp chí cũng đều đã xỉn màu, "Hai quyển kia thì còn phải chờ thêm."

Hai cuốn tạp chí của hai năm khác nhau.

Lệnh Tử lật vài tờ, nhận ra đúng là thứ mình cần tìm bèn ngẩng đầu nói: "Cảm ơn."

Cô cũng không ở lâu mà lấy được thứ mình cần bèn đi ngay.

Úc Thần nhìn theo bóng cô, anh hơi nhăn mày lại.

Tần Việt nói: "Cô bé kia có vẻ là con nhà gia giáo."

Úc Thần quay đầu lại, anh không hiểu thâm ý trong câu nói của Tần Viên nhưng cũng nói theo cậu mình: "Đúng vậy, còn cháu là con cái nhà không gia giáo."

Tần Việt xoa mái tóc màu đay xinh đẹp của anh, "Không sao, cậu cháu cũng coi như người đứng đắn, mà ý cậu là cháu thích người ta thì cứ thích thôi, nhưng đừng có làm con gái nhà người ta vạ lây, nãy bây không tiền đồ mà nhìn người ta chằm chằm thế làm chú cũng đổ mồ hôi hột thay con bé đấy."

"Cháu không tiền đồ chỗ nào?" Úc Thần vòng một vòng quanh quầy, anh bước ra lối nhỏ chất đầy sách, vừa lựa sách vừa nói: "Kiểm tra cuối học kì 1 cháu đứng thứ 30 lớp đấy."

"Sĩ số lớp bây là 40 học sinh, nghe hay nhỉ, sao bay không xếp thứ 30 toàn khối đi?"

Úc Thần không hé răng, tới tận khi lựa sách xong anh mới nói: "Cậu à."

Tần Việt giật mình, hiếm khi tên nhóc này gọi cậu nó một tiếng cậu đàng hoàng, mà mỗi khi nó có cái giác ngộ này thì có nghĩa là chuyện phiền toái cũng đến theo, cho nên Tần Việt chẳng muốn nghe chút nào, "Có gì thì nói thẳng đi."

"Cậu cảm thấy ——" Úc Thần quay đầu lại nhìn cậu mình, "Tầm tuổi cháu…." Trông anh có vẻ hơi do dự.

"Tầm tuổi cháu làm sao?" Tần Việt nhướng mày.

"Yêu đương có được không?" Anh hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!