Chương 55: Ngoại truyện 2

Úc Thần có một cô cháu gái năm nay 7 tuổi, là con gái của Tần Việt, năm Úc Thần còn nằm liệt giường không rõ Tần Việt "câu" được một cô gái từ chỗ nào, cô gái đó cùng lắm thì hơn Úc Thần vài tuổi, bỗng nhiên có ngày ló ra nói muốn chia sẻ trách nhiệm với Tần Việt, thế nên nhanh chóng bắt đầu làm cơm làm canh cho Úc Thần.

Lúc trên giường bệnh trừ chân cẳng bất tiện thì cuộc sống của Úc Thần vẫn chưa đến nỗi nào.

Về sau Tần Việt kéo cô gái kia ra cửa phòng bệnh, nói: "Điều kiện của tôi em cũng thấy rồi, người nằm trên giường là cháu ngoại trai của tôi, nó chẳng khác nào con trai ruột tôi cả, nếu nó vẫn cứ thế này tôi sẽ chăm sóc nó cả đời, nếu nó khỏe thì nó chăm sóc tôi cả đời, nếu em không chấp nhận được thì đừng ở đây làm mất thời gian và công sức của mình nữa."

Cô gái ấy vẫn cứ khăng khăng nói em muốn gả cho anh!

Tần Việt nói tôi biết mình khá đẹp trai, tiền thì cũng có, nhưng em…

Cô gái đó ngắt lời chú, nói, không phải em ham gì ít tiền ấy, em thích anh thôi.

Tần Việt thấy cô ấy cứ kiên quyết vậy bèn nói: "Được, vậy mình đi đăng kí kết hôn."

Thế là hai người bắt đầu chuyện cưới hỏi lúc Úc Thần hãy còn liệt giường. Khi anh xuống giường đi đường được thì mợ nhỏ nhà anh đã sắp sinh. Ngày cô ấy sinh anh còn tự tới phòng cấp cứu ngồi chờ mợ sinh với cậu mình.

Ngày đó anh hỏi Tần Việt, "Cậu lừa được mợ nhà mình từ chỗ nào đấy?"

Tần Việt cười nói: "Cậu đã bằng này tuổi rồi còn lừa mấy cô gái trẻ làm gì? Là cô ấy tự thò đến thôi, cậu cũng bằng này tuổi rồi, không còn sức mà yêu đương tưng bừng gì nữa, mợ nhỏ cháu rất đáng yêu, cũng không phải cậu không thích cô ấy, nếu cô ấy vui thì cậu lấy thôi, dù sao cả đời này cậu cũng chỉ trân trọng mình cô ấy."

"Cậu nói gì mà "bằng này tuổi" cơ? Mới ba mươi mấy."

"So với mấy đứa thì khám phá hồng trần được rồi."

Cô nhóc nhà Tần Việt giống mẹ, hoạt bát đáng yêu, càng lớn càng đáng yêu, cô nhóc cũng rất thích dính lấy Úc Thần.

Lệnh Tử hỏi: "Có phải vì anh đẹp trai không nhỉ?"

Anh muốn cười mà cố nhịn: "Anh nào biết trong lòng mấy cô gái các em nghĩ gì."

Advertisement

Sau đó Úc Thần có con gái, hồi cô bé hai tuổi cũng rất dính anh, cứ mở miệng lại gọi ba, trước khi ngủ Lệnh Tử thường xuyên nhìn chằm chằm mặt anh, khuôn mặt này đúng là rất dễ khiến người ta thích…

Úc Thần gập sách lại, anh ôm cô vào lòng, cười hỏi: "Đang ghen với ai đấy?"

Cô im lặng một lát, đáp lời: "Em nhàm chán vậy cơ à?"

Anh nói: "Con cái lớn đều có gia đình riêng của mình, mà cả đời anh là của em."

Cô bảo: "Anh hiểu nhầm ý em đúng không?"

"Không phải em đang lo ai cướp mất anh à?"

"Sao em lại phải lo chuyện này? Anh bị những ai cướp tới cướp lui à?"

"Anh là người em đuổi cũng không chịu đi thì đúng hơn." Anh thua rồi.

Cô ngẫm nghĩ một lát, ôm lấy cổ anh và nói: "Nếu không mình sinh thêm một bé trai nhé?"

Anh liếc cô, cười cười, "Em là Nữ Oa đấy à? Nói sinh con trai là sinh được á?"

"Có khi được thật thì sao?" Cô bắt đầu cởi áo ngủ.

"Vậy em phải tích cực thêm đi," Anh sờ từ eo cô sờ lên lưng, "Nghe nói càng tích cực thì điều mình ước muốn sẽ càng dễ thành sự thật đấy."

"Vì sao?" Cô dừng lại hỏi.

"Thành tâm thì linh thôi." Anh nói: "Đừng có ngừng, tiếp đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!