Sau khi chuông cửa vang lên hai tiếng Lệnh Tử cứ nhìn kim giây của chiếc đồng hồ báo thức đặt trên bàn sách mãi.
2, 5, 7, 10 ——
Chuông cửa lại vang lên.
Cô thay một bộ thường phục xong xuôi mới xuống lầu, Lệnh Tử cuống cuồng mở khóa cửa sắt ra, cửa mở, người xuất hiện bên ngoài lại khiến cô ngạc nhiên, "Anh Hoắc?"
Không phải anh ấy…
Có lẽ do vẻ mặt cô tuy ngạc nhiên nhưng lại chẳng có vẻ gì là vui mừng nên Hoắc Cảnh Hành thấy hơi xấu hổ, "Ngại quá, tôi nhớ đã nhắn tin cho em nói hôm nay sẽ tới một chuyến, chị Tô Hiểu nhờ tôi mang đồ đến cho em."
Tuy rằng em cũng không trả lời tin nhắn…
Ngày đó Hoắc Cảnh Hành không nói rằng thực tế anh gọi cô Lệnh Tử là chị Tô Hiểu chứ không phải cô Tô, bởi vì phát âm giống nhau nên thường xuyên sẽ bị hiểu sai ý, nhưng tóm lại không ảnh hưởng gì nên anh ta vẫn cứ gọi thế. (*)
(*) Nguyên văn: Tô Hiểu tỷ (chị Tô Hiểu) và Tô tiểu thư (cô Tô).
Lệnh Tử mở WeChat ra kiểm tra, đúng là có thật.
Cô không để ý lắm, anh ta gửi tin nhắn tới lúc 8 giờ tối qua, lúc ấy cô còn đang ở chỗ thảm đỏ, hơn nữa từ lúc về đến lúc ngủ cũng không chạm vào điện thoại, đến tận buổi sáng Khương Lê nhắn cho cô hơn 10 tin WeChat đẩy tin nhắn của anh ta xuống dưới nên mới bị cô bỏ qua.
"Sao anh không gọi điện thoại?" Cô thấy hơi ngại.
"Tôi nghĩ," Hoắc Cảnh Hành hơi trầm tư, anh ta do dự không biết có nên nói hay không, "Nếu em nhìn thấy tin nhắn thì tốt, không nhìn thấy cũng không sao, tôi cứ thế tới đây không biết liệu em có…"
Có thấy vui vẻ chút nào không?
Hiển nhiên là không.
Hoắc Cảnh Hành được theo đuổi nhiều rồi, không ít người khác phái cố tình muốn được anh ta chú ý tới. Trải qua vài lần tiếp xúc, anh ta cảm thấy dường như mình và cô rất hợp phách, có lẽ có thể thử một lần, tuy rằng Lệnh Tử chưa bao giờ chủ động ám chỉ điều gì với mình, nhưng con gái dù sao cũng nên giữ giá, thích cũng chưa chắc đã chủ động nói.
Đặc biệt là người với xuất thân như cô, hơi kiêu ngạo cũng là chỗ đáng yêu.
Ít tự tin này anh ta vẫn phải có, Hoắc Cảnh Hành bằng lòng chủ động thử ý cô.
Nhưng mà ——
Lệnh Tử cũng không hiểu được ý của anh ta, "Không sao đâu, không nhìn thấy tin nhắn của anh là lỗi do tôi, chắc là anh bận lắm nhỉ? Nên mới không có thời gian gọi điện thoại."
Hoắc Cảnh Hành đành phải cười…
Bầu không khí chợt trở lên xấu hổ, Lệnh Tử nhanh nhẹn nói: "Mời vào mời vào, đã phiền anh phải đi xa thế rồi."
Hoắc Cảnh Hành bước vào cổng, anh ta nói: "Không phiền đâu, tôi tới đây là vì lúc trước đã thảo luận xong xuôi về việc xây dựng một công trình kiến trúc hạng nhất, lúc sau sẽ nghỉ ngơi ở bên này một quãng thời gian, cũng coi như là đi công tác."
Lệnh Tử còn đứng ngoài cửa, cô nhịn không được mà nhìn ra bên ngoài, lúc cô nhìn về phía bên phải thì phát hiện có một chiếc xe màu đen dừng cách đây hai mươi mét, cô đang định bước vào đóng cửa lại thì chiếc xe đó mở cửa.
Lệnh Tử khựng lại, nhìn người trong xe bước xuống, dáng người cao gầy của anh tựa lưng vào thân xe châm thuốc, cắn bên miệng.
Anh cứ nhìn về phía bên này mãi, giờ khắc này sương khói lượn lờ trước mắt, cô như đang lang thang trong biển mờ.
Lệnh Tử đứng ngoài cửa trong chốc lát rồi mới đóng cửa vào trong.
…
Sau khi vào nhà Hoắc Cảnh Hành lại nói: "Từ khi em rời khỏi Thượng Hải đúng lúc tôi cũng phải ra nước ngoài một chuyến, ngần ấy thời gian tôi vẫn mải chuyện công việc nên không liên hệ em nữa, chúng ta… Vẫn là bạn bè chứ?"
Cô mới gặp anh Hoắc này được hai lần, từ khi rời khỏi Thượng Hải thì không liên lạc thêm lần nào nữa, hơn nữa cô còn quên béng đi anh ta một lần, chỉ riêng điểm bạc tình bạc nghĩa này của cô thôi thì thật sự không dám nhận hai chữ bạn bè.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!