Lệnh Tử trả áo khoác ngoài cho anh.
Úc Thần chỉ mong cô nói với mình một câu nên tung ta tung tăng bám theo cô, thể xác và tinh thần sung sướng đến mức có thể bước đi uyển chuyển như múa, đi một bước mùi thơm xuôi suốt mười dặm.
1
Mấy vị diễn viên chính trong đoàn phim bước sau, đám người gồm chị biên kịch và giám sát Trần cứ thế nhìn nhau.
Giám sát Trần là người phản ứng đầu tiên, "Kia không phải là cô gái lần trước ăn cơm với chúng ta à? Học múa đúng không?"
Chị biên kịch nhanh chóng phụ họa, "Tô Lệnh Tử, con em thích cô ấy lắm, lần trước còn định xin chữ ký cô ấy đấy, sao đạo diễn lại đến chỗ cô ấy nhỉ? Hai người đó quen nhau à? Sao lần trước không thấy gì?"
Hai người nhìn nhau thì đột nhiên cười đầy thâm ý.
Tình chàng ý thiếp, chuyện thường thôi.
Nhưng mà không ngờ ngay cả đạo diễn cũng…
Ân Hàng nói: "Không, lão đại của chúng ta lúc nào cũng theo đuổi Phật hiệu vô biên, tứ đại giai không, lục căn thanh tịnh mà, từ ngày em quen anh ấy lúc nào anh ấy trông cũng như cao tăng đắc đạo, hai người ấy chắc chắn là nói chuyện nghiêm túc thôi."
Biên kịch cười với cậu ta, "Em tha cho đạo diễn đi, rõ ràng cậu ấy còn đang lúc tuổi hoa, nở đúng lúc thì có làm sao?"
…
Rẽ vào một bên hàng lang là hai căn phòng, Lệnh Tử tùy tay mở cửa ra thấy không có ai mới vào, Úc Thần vào sau bèn lập tức chốt cửa lại rồi vắt áo trên lưng ghế.
Cô nghe thấy tiếng bèn quay lại, "Anh làm gì vậy?"
"Phòng khi có người đột ngột mở cửa bước vào." Anh giải thích vậy.
"Quang minh chính đại thì sợ gì chứ?" Cô đứng dậy định ra mở chốt cửa.
"Muốn nói gì với anh thế?" Úc Thần ôm eo Lệnh Tử chặn cô lại, hai tay anh chống lên mép ghế sau lưng cô, "Nếu là tai tiếng lung tung trên mạng thì em không cần để ý tới, em không biết anh…"
1
"Những chuyện đó không liên quan tới em." Cô trực tiếp ngắt lời anh.
"Trái tim anh là của em mà." Anh kiên trì nói tiếp.
"Em chỉ muốn hỏi," Cô dường như không dao động, "Anh thật sự khỏe rồi đấy chứ?"
Úc Thần nặng nề nhìn vào mắt cô, mấy giây sau anh dang tay ra, nói: "Em có thể tự tay kiểm tra."
Bỗng dưng cô thấy hơi ấm ức, "Thế vì sao lâu vậy anh vẫn…"
Anh như thấy trái tim nhói lên trong chốc lát, Úc Thần đặt tay lên má cô, anh định sờ mặt Lệnh Tử rồi lại sợ hỏng mất lớp trang điểm của cô nên bần thần liếm môi, "Em đừng khóc…"
Cô đẩy tay anh ra, "Không khóc."
Anh sụp mí mắt thấy đôi lông mi đang chớp chớp của cô, nói từng câu từng chữ một, "Vì một ngày kia có thể vẻ vang mà lấy em."
Lệnh Tử im lặng một lát mới bình tĩnh nói với anh: "Em không đồng ý gả cho anh."
Úc Thần cười, "Vậy thì mình anh tình nguyện."
Nếu đã nói rõ ràng thì cô cũng không muốn truy cứu thêm điều gì nữa, Lệnh Tử định đi qua anh nhưng lại bị Úc Thần ôm lại.
Cô lui về sau hai bước, tựa lưng vào ghế rồi cau mày nói: "Làm gì đấy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!