Chương 44: Nằm nghe mưa đổ

Ngày đó Lệnh Tử vốn đã không hứng thú gì, ra ngoài chơi với một người đàn ông mới gặp một lần đã làm cô thấy là lạ cả đường, nói chuyện cũng khách khách khí khí mà khó chịu cũng khách khách khí khí, dù là Hoắc Cảnh Hành hay nói đi nữa cô cũng muốn về sớm.

Nhất là còn gặp phải Úc Thần…

Trên đường về cô gửi tin nhắn cho Khương Lê.

Lệnh Tử: Cậu nói cho Úc Thần biết nay tớ đi chùa Hàn Sơn à?

Có lẽ Khương Lê đang bận, hoặc đang chột dạ nên không nhắn lại cô ngay. Thực tế cũng chỉ là suy đoán thôi, có khi trùng hợp anh cũng tới đó…

Lệnh Tử cũng khó lòng nói rõ được sự thay đổi của anh.

Lúc nãy cô liếc thấy anh đứng cuối hành lang lặng im nhìn văn bia trên tường, trên người anh là vẻ thâm trầm xưa nay chưa từng xuất hiện.

Có phải anh đã xảy ra chuyện gì không?

Có lẽ là cảm nhận được tâm trạng của Lệnh Tử nên suốt đường đi Hoắc Cảnh Hành không trò chuyện với cô nhiều nữa, khiến cô hãy còn trầm tư.

Lệnh Tử là một cô gái có nội tâm đơn giản và đẹp đẽ, đây là ấn tượng của anh ta về cô trong hôm nay. Lúc cô nói về sự nghiệp vũ đạo mới có vẻ hoạt bát hơn, cảm xúc hạnh phúc tràn ra cả ánh mắt, trừ điều đó ra thì cô không nhiệt tình với những thứ khác lắm, nói lạnh lùng thì không đúng, nhưng đại khái là tương đối bình tĩnh.

Khiến cảm xúc cô dao động còn có người đàn ông lúc nãy họ gặp.

Về nhà Lệnh Tử định về phòng nghỉ ngơi nhưng Tô Hiểu cứ mời Hoắc Cảnh Hành ở lại ăn bữa tối, Lệnh Tử ngồi ăn được hai miếng, bảo mình không thoải mái lắm xong bèn vào phòng, vừa cầm lấy điện thoại đã nhận được tin nhắn từ Khương Lê.

Lê Tử: Tớ bàn chuyện công tác với cậu ta, lơ đãng làm lộ mất chuyện.

Lệnh Tử: Cậu chắc chắn cậu dùng từ "lỡ đãng" đúng hoàn cảnh đấy chứ?

Lê Tử: Tớ nói với cậu ta hôm nay cậu định đi chùa Hàn Sơn xuống tóc xuất gia, còn dẫn theo cả một anh bạn, mà cũng có thể là cậu tìm thánh địa cho anh ta an cư lạc nghiệp,… Tớ còn bảo cậu ta chớ có nghĩ nhiều, cậu hãy còn mải mê chốn hồng trần đấy.

1

Lệnh Tử: Mới lơ đãng đã để lộ nhiều chữ như thế, ngài hao tâm tốn sức rồi.

Lê Tử: Không dám không dám.

Sáng sớm hôm sau Lệnh Tử về Bắc Kinh, đêm qua cô đã đặt vé máy bay xong xuôi, sáng sớm trước lúc lại bị Tô Hiểu tóm lấy truy hỏi cô có ấn tượng thế nào với Hoắc Cảnh Hành, Lệnh Tử đi sớm thế cũng do sợ bị bà hỏi chuyện này.

Cô đáp lấy lệ: "Khá tốt tính, còn lại cháu không biết, cô ơi, cháu sắp muộn rồi, để nói sau nhé cô." Xong bèn chuồn lẹ.

Sau khi về Bắc Kinh cô nghỉ ở nhà vài ngày, cũng không ra khỏi cửa, chỉ ở nhà đọc sách, luyện múa, lúc ăn cơm hoặc là nấu một chén mì, hoặc là… Nấu hai chén mì.

Cô vẫn không có thời gian học nấu ăn, thời gian đâu dành để luyện múa hết cả, còn nấu mì không cần dạy cô cũng biết làm.

Tuy rằng mì sắp nở to cả, trứng gà đã sắp nát tinh, nhưng hành thái làm bát mì trông đẹp hẳn lên, vị nhàn nhạt thanh nhã do quên cho muối…

Nhưng cô không kén ăn.

Bữa cơm chiều thức ăn cải thiện hơn nhiều, vì ba cô về nhà.

Khi Tô Bách nấu cơm Lệnh Tử nghiêm túc đứng cạnh học hỏi, trông thì rất dễ, nhưng cứ đến lúc làm thử là cô lại mất trí nhớ.

Buổi tối cô kể Tô Bách nghe chuyện sẽ ký hợp đồng với văn phòng của Khương Lê.

Tô Bách cười nói: "Đây là chuyện của con, ba ủng hộ quyết định của con, còn bên mẹ ba sẽ khuyên giúp cho."

Lệnh Tử dừng lại, "Ba, không cần đâu, con muốn tự nói."

Tô Bách gật đầu, "Vậy được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!