Giờ nằm nghe mưa đổ,
Giờ nhấp rượu đề thơ,
Giờ nắn hương thành hình,
Còn nhớ người như si…
——
Tôi chưa bao giờ cố tình hay cố gắng nhớ tới người, tôi sẽ chỉ nhớ người trong giây phút lơ đãng bất chợt.
Ví như mỗi dịp tháng tư tình nồng, dịp mưa dầm cô quạnh, như khi thấy ánh rạng huy hoàng muôn nơi trong khung ảnh, ví như lúc nghe tiếng lục lạc trên vòng ngọc nơi cổ tay âm vang…
Dẫu là ngọn đèn dầu ngay trước mắt, dẫu là ngôi sao xa cuối chân trời, tôi đều có thể bắt gặp bóng người sáng lạn.
Bàn chân trần của tôi trên sân khấu xoay vòng, ánh mắt đặt đâu cũng thấy người, khi kéo làn váy cũng chỉ toàn bóng người.
Tôi đã thắng một hồi chiến tranh, tôi cũng đã bảo vệ được chính nghĩa, đạo đức.
Không đợi người nữa.
Con đường còn lại, tôi sẽ đi tiếp.
Múa ngừng, nhạc tắt, dưới sân khấu vỗ tay hết đợt này đến đợt khác.
Khương Lê đứng sau sân khấu suýt nữa choáng vì andrenaline vượt quá chỉ tiêu, toàn thính phòng thì cô ấy vỗ tay kịch liệt nhất, vỗ tay bôm bốp như pháo đốt, Lệnh Tử vừa xuống sân khấu đã bị cô ấy nhảy lên ôm chầm.
"Quá tuyệt vời!" Khương Lê nắm chặt hai tay cô, "Chủ đề lần này tuyệt đẹp, buồn nhưng không ủy mị, có hình có sắc có tư có vị, cậu đúng là diễn viên múa bẩm sinh! Đúng là tiên nữ! Tiên nữ đấy!"
"… Ừ, cảm ơn." Cô cười nói.
"Lệnh Tử." Sau khi cô biểu diễn xong Chu Hòa Nghi rời khỏi thính phòng, bà tiến vào hậu trường.
"Mẹ." Lệnh Tử quay lại.
Chu Hòa Nghi ôm cô, "Chúc mừng con biểu diễn thành công."
Lệnh Tử cười cười, "Cảm ơn mẹ." Cô buông mẹ ra lại ôm ba đứng cạnh. Tô Bách ôm cô, nhìn là biết ông còn kích động hơn con gái, "Chúc mừng con, biểu diễn rất hoàn mỹ, con là niềm tự hào của ba, vĩnh viễn, vĩnh viễn đều là thế."
Mấy tháng nay Chu Hòa Nghi dẫn vũ đoàn đi biểu diễn khắp thế giới, lần này bà về nước để xem con gái biểu diễn, cô biểu diễn xong bà phải lập tức lên máy bay về Paris.
Lệnh Tử còn chưa kịp tẩy trang, cô định dẫn mẹ ra sân bay.
Chu Hòa Nghi sờ mặt cô, "Đừng tiễn mẹ làm gì, còn ba con mà, tối nay về nghỉ ngơi đi, mai còn phải tới Thượng Hải xem cô con biểu diễn đúng không?"
Lệnh Tử gật đầu, "Vậy mẹ nhớ đi đường cẩn thận."
Sau khi Tô Bách lái xe rời đi, Lệnh Tử và Khương Lê cùng nhau về bằng xe chuyên dụng.
Trên xe, Khương Lê hãy còn hưng phấn, "Cậu không nghĩ tới việc kí hợp đồng với văn phòng của tụi tớ à? Ngày thường chỉ giúp cậu nhận ít hoạt động diễn xuất rồi phỏng vấn này, tuyên truyền gì đó này, còn lại trừ khi cậu gật đầu, bằng không tớ sẽ từ chối hết, ở dưới trướng cậu cứ yên tâm, tớ sẽ để cậu tiếp tục rong ruổi cày cấy trên mảnh ruộng nghệ thuật, thế nào?"
"Làm thế thì văn phòng của các cậu kiếm tiền kiểu gì?" Tuy chí Lệnh Tử không ở chỗ này nhưng nghe Khương Lê nói nhiều lần cũng hơi tò mò.
"Tớ lại không mong cậu kiếm tiền cho tớ," Khương Lê tỏ vẻ đương nhiên, "Văn phòng tụi tớ còn vài nghệ sĩ khác cơ, tuy không thể so với nhóm tiểu sinh, tiểu hoa (*) đang nổi trong giới nhưng cũng còn coi như có lưu lượng (*") và giá trị thương mại."
(*) Tiểu hoa: Nữ nghệ sĩ, chủ yếu hoạt động ở mảng truyền hình, diễn xuất tùy người, số lượng đông đảo.
Tiểu sinh: Nam nghệ sĩ còn ít tuổi, còn mới với nghề, mới nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!